Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Chó!!!

Mình thích chó, yêu chó, quí chó, xong đến mèo. Cũng bởi vậy, không dùng thịt chúng làm thức ăn hay mồi nhậu, tuyệt đối không. Nhà có 4 người thì chia làm mấy phe. Thùy thì quí mèo, chó thường thôi, nhất là  sau khi bị con Dương Heo kỷ niệm cho vết sẹo trên mặt. Bảo đối xử bình thường với mèo và chó, chẳng quí cũng chẳng ghét. Còn lại là vợ, kẻ thù  muôn đời, muôn kiếp của chó và mèo. Không có mình ở nhà, y rằng, lũ chó và mèo no đòn, rất nhiều vũ khí được huy động để trấn áp, giày, dép, phất trần...thẳng cánh mà phang. Mình nói bao lần vẫn vậy! Phương án bảo vệ chó, mèo được đặt ra, nếu mình ở nhà thì ok, mình đi công tác giao cho Thùy giám sát, ghi vào nhật ký những trận đàn áp vô cớ để về có ý kiến xử lý sau. Hihihi...Hôm rồi bắt được trên mạng  bài diễn văn hay nhất về loài chó, đọc xong sướng kinh, đưa cho vợ đọc, nhưng cũng chẳng cải thiện được tình hình. Mình tức quá, trích dẫn một câu, cũng nhặt được trong một lần lang thang trong cõi nét: "Từ khi tôi hiểu loài người mới biết yêu thương loài chó" ...đại loại vậy. Còn đây là  bài diễn văn hay nhất về loài chó: 

Diễn văn của luật sư Georges Graham Vest tại một phiên tòa xử vụ kiện người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ, được phóng viên William Saller của The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các bài diễn văn, lời tựa trên thế giới trong khoảng 100 năm qua.

Thưa quý ngài hội thẩm,
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hoá ra kẻ thù quay lại chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng với tình yêu thương hết mực rồi có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc bởi một hành động một giờ.

Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ ta đi, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.

Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như trong lúc bần hàn, khi khoẻ mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh, dù đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là được. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi ta va chạm với cuộc đời tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng dù ta có là một gã ăn mày.

Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân bại danh liệt thì vẫn còn con chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó làm kẻ bảo vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết rước linh hồn ta đi để lại thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ. Thì khi ấy còn bên nấm mồ ta con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước, đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta đã mất rồi.


Đây được gọi là Dương Heo, tác phẩm đầu tay của mình
khi mới định cư tại Biên Hòa. Hay ăn, chóng lớn, dưng mà
chẳng biết phân biệt ta và địch, cắn nhầm Thùy một phát, bán quách đi cho xong
Khoang ở nhà ông bà nội, Ân Thi- Hưng Yên,
hiền như cục đất, hiếm khi thấy nó sủa

Chó nhà Trưởng thôn Chu Văn Khởi tần tảo nuôi con...

...bằng sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm...

Cặp đôi hoàn hảo 1

Chó nhà Hùng Ly, to xác dưng mà ngu tợn

Thẫn thờ dưới trăng ...Chó nhà anh Ninh Hải
ngoài trại
Cậu này là ở Châu Thành- Tiền Giang mùa nước nổi 2008,
giờ này chắc đã bị bợm nhậu chôn chặt trong bao tử rồi

Cậu này cũng vậy, cùng gia đình với cậu trên, chả hiểu sao,
chủ để hói cả mũi?
Kiếp tôi đòi cơm vãi, cơm rơi

Cẩu chiến ở Hàm Yên-Tuyên Quang xuống tấn

Cặp đôi hoàn hảo 2

Ở đồn biên phòng Tây Ninh, sai trĩu thế này
thì gãy cành mất

Mình thích đồng chí này, dưng bé quá, không thể mang về
nhà được...tiếc suốt dọc đường

1 nhận xét:

  1. nếu là văn thì được còn nói về chuyện đời thật thì bác bốc phét quá nhớ có lần em ra nhà bác, bác mua thịt chó hấp về nhưng dai quá nhai chẳng được vậy mà bác bảo không ăn thịt chó.

    Trả lờiXóa