Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Mưa...

Cũng đã gần ba mùa mưa phương Nam, nhanh thật!
Cuộc đời không biết đâu mà lần, con tạo vần xoay. Chẳng có ngờ quyết định rời xa Hà Nội chỉ trong ba ngày. Vẫn còn nhớ như in cái hôm về Ân Thi cùng bầu đoàn thê tử thăm nhà giám đốc xí nghiệp liên hiệp các thể loại vàng, bạc, kim cương, châu báu, ngọc ngà Đặng Văn Nhuyên. Trên con Escape đen bóng, sếp phó buông câu: Đang chưa biết tìm đứa nào vào làm đại diện trong Sài Gòn, cụ đang giục quá để đầu tháng tư làm lễ ra mắt.
Mình thấy thế bảo: Anh để em đi.
- Mày đùa tao à?- sếp phó hỏi.
- Em thật mà, nhưng anh cho em nghĩ đúng từ nay đến thứ 2. Đầu tuần em quyết định chắc chắn.
Vậy mà đã sắp ba năm, thời gian chạy huỳnh huỵch như chó đuổi, ba năm giời mà chưa làm được cái tang dạng gì, nhiều lúc nghĩ ngợi âu sầu, thấy chán! đành tự lừa mình, không "trán" nào bằng "trán" Lê Nin, thôi kệ cái sự đời, thân tuất dư vậy cũng là hiển hách rồi. Nhìn về phía xa, nhiều tuất khác xương còn không có mà gặm, đời lại thấy phấn chấn...hihihi
Mải kể lể, quên mất cái chủ đề mình đang nói tới, ấy là mưa.
Hôm nay ngồi ngắm mưa Sài Gòn, từ trên lầu 6, nhìn ra muôn phương thấy toàn một màu đen kịt, chỉ sau dăm phút, nước ở đâu đổ xuống rầm rầm, nhanh kinh! Đúng là mưa Sài Gòn, dứt khoát, mãnh liệt, nhanh gọn! Nhìn mưa rơi lại nhớ cái thời thuê nhà trọ ở Láng Thượng- Hà Nội, cũng những buổi chiều dư này, ngồi trên tầng 4 ngắm xuống đường, tuyền các em sinh viên trẻ trung phơi phới tung tăng đi đi, lại lại rất ư là nhộn nhịp, kẻ xách rau, xách thịt về phòng trọ nấu cơm tối, kẻ khoác túi đi học thêm tí ngoại ngữ, một là để giết thời giờ, hai là đến lớp tăm tia nhau. Vui kinh!
Nhưng thật ra thú vị nhất là ngồi xem trời mưa, có hôm mình rỗi hơi ngồi quan sát một cơn mưa từ đầu chí cuối, nhìn lên giời mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rạch ngang chém nát mây, vươn dài xuống đất rít lên uỳnh uỳnh như bom trận, thất kinh! Từ lúc ấy thấy cái kiếp con người trước thiên nhiên chỉ dư là không bằng một phần hạt bụi, ôi, bất lực, bất lực!!!
Tức cảnh sinh tình, mình vác máy ra làm một sê ri ảnh giời mưa, mưa Hà Nội, mưa Sài Gòn có cả, hầu như mưa gắn liền với cái sự buồn, nhưng cũng không hẳn vậy. Cái ông họ Trịnh ở gần cầu Trường Tiền có nói nhời này, đại khái là: Ngày trước tưởng mưa là buồn, nhưng giờ biết có những ngày nắng còn buồn hơn!
Cơn dông chiều Sài Gòn nổi lên bất chợt

Sau có ít phút là tuôn ào ào

Đường phố ướt sũng

Và thế là, em ơi Sài Gòn ngập


Còn đây là mưa Hà Nội:
Mây kéo vần vũ cả bầu trời,
Cái tháp nhòn nhọn bên phải ánh đèn đỏ
là tòa nhà VNPT ở đường Huỳnh Thúc Kháng

Nhưng đợi mãi đến cả tiếng sau mới mưa

Cũng sầm sập, sầm sập như ..."Anh mong em về..."

Mưa to kinh! làm nát cả ao rau muống...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét