Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Cấm cái con khỉ

Mình đọc trên nét thấy thông tin, theo quy định tại Dự thảo Nghị định mới quy định chăn nuôi lợn, gà khu vực nội thành, nội thị sẽ bị phạt nặng. Đây là Dự thảo Nghị định của Chính phủ "Quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực thú y, giống vật nuôi, thức ăn chăn nuôi" do Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn mới được đưa ra. Cũng theo quy định này, tới đây, việc chăn nuôi lợn, gà trong thành phố, khu vực nội thị, nội đô sẽ bị cấm hoàn toàn, hộ nào vi phạm sẽ bị xử phạt từ 1 triệu đến 2 triệu đồng.
Đọc xong buồn cười rung bụng, vậy là chỉ cấm có lợn và gà, còn thỏ, dê, cừu, trâu, bò, rắn, trăn…vẫn được nuôi tất, hahaha…
Đúng là mấy cái ông ngồi trong tủ kính làm luật. Mình thiết nghĩ, cấm thế thì không hiểu cấm sao đây, khi mà ở Hà Nội có quận Long Biên, ở thành phố Hồ Chí Minh có quận 12.v.v… với hàng trăm, hàng nghìn ha ruộng đồng, không có gà, lợn, dân lấy gì mà ăn?????
Sao ấy nhỉ, dạo này cứ tí lại ra một cái nghị định, thông tư có nội dung cười đến vỡ bụng, cười xong rồi khóc cho người ra luật cùng với người phải thực hiện luật! Khỉ thật!

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Người Việt nghĩ gì?

Ở đất nước mặt trời mọc, hình ảnh nghiêng gập người cúi chào thể hiện cả một nền văn hóa Nhật Bản: Cúi nhưng không thấp. Sự nhún nhường chỉ làm tăng thêm sự nể trọng của người đối diện.
Trên các chuyến bay của hãng hàng không Japan Airlines, nụ cười luôn nở trên môi các tiếp viên. Suốt 6 tiếng trong chuyến bay từ Tokyo về Việt Nam không khi nào tiếp viên ngơi tay. Họ sẵn sàng ngồi, chính xác là "quỳ xuống", giúp khách sửa tư thế của đôi chân tê mỏi.
Họ niềm nở, vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của hành khách khó tính nhất. Không phải chất lượng máy bay khiến hành khách hài lòng mà chính cách phục  vụ của tiếp viên khiến mọi người vô cùng ấn tượng. Chỉ vài phút khởi hành trễ, toàn bộ nhân viên phục vụ mặt đất và tiếp viên, phi công dàn thành hàng ngang, cúi  rạp người xin lỗi khách. Họ thật sự đã thành công khi để lại ấn tượng sâu sắc về một nước Nhật vô cùng hiếu khách và đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật giao tiếp.
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các bác tài sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những "mini shop không người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách.  Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào.  Người Nhật tự hào khẳng định động từ "ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân tạo để làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa khuyến mãi, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà họ luôn "để phần" 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng.
Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng  xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, quan chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng./..
(Nguồn: Xứ nét)


Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Mùa đông ở phương Nam

Biết ngoài ấy đang rét dưới 10 độ, còn có cả mưa rơi, mình cảm nhận được cái giá lạnh chạy từ các đầu ngón chân, ngón tay lan rất nhanh đến tận đỉnh đầu.
Vẫn còn nguyên âm thanh của mưa đông rả rích trong đêm, còn nguyên âm thanh của những cơn gió đông giật từng hồi ngoài khe cửa.
Vẫn thấy đâu đây bộ quần áo thân quen mặc trên người mỗi khi đông về và cả giọng nói trong cái rét tái tê năm nào trên triền đê Hưng Yên.
Đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao yêu thương mùa đông đến vậy mà mình nỡ ra đi, bởi mùa đông cho mình bao nhiêu là cảm xúc, mùa đông cũng cho mình biết bao kỷ niệm ngọt ngào.
Cũng may, mấy hôm nay, cái rét đậm của miền Bắc cũng đã tràn tới mảnh đất phương Nam, để sang sớm và chiều buông cảm nhận rõ rệt tiết trời se lạnh của mùa đông ngoài ấy.
Nhưng càng rét thế này, càng buốt lạnh thế này…sẽ thấy chẳng được bình yên và như có lửa đốt vì những day dứt nằm sâu thẳm trong cõi nhớ.....

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Hai con rắn

Hai con rắn độc đang bò. Một con quay lại hỏi con kia: - Tụi mình là rắn độc phải không? - Đúng vậy, rất độc. Con thứ nhất lại hỏi: Tụi mình có đúng là rắn độc thiệt không? - Thật vậy, chúng ta là rắn độc. Chúng ta là loài rắn cực độc trên thế gian này. À mà sao mày hỏi hoài vậy? - Tao mới cắn phải lưỡi tao mày ạ