Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Thiếu phụ mùa đông

Em hát trên cánh đồng, Cánh đồng không còn hoa cúc vàng mới nở... Bàn tay người trong gió, Quờ nắm sương mai trắng tóc trên đầu... Đôi mắt lạnh thuyền câu, Nắng chiều nhạt chỉ còn tình ấm lửa? Sông dài hút gió, Miền hư vô cũng hóa bồng bềnh... Em hát cho một miền xanh, Rừng đã thắm môi hồng lên như lửa... Anh nhặt từng lá khô trong gió, Thắp yêu thương, Để sưởi ầm hồn người... Miền xa cũng là miền khát trong đời, Miền gần cũng là miền chân trần tắm gội, Phù sa ngấn sương đêm ùa tới, Và bao nhiêu hoang vắng bỗng úa vàng... Ai là cơn gió rét đi hoang? Thổi mải miết giữa đời em mắc nợ? Đi tìm hoa giữa nghìn ngày sương gió, Mùa đông tràn những dự cảm vu vơ... Thiếu phụ mùa đông, Đong đầy sương trắng, Em hát cho hoa vàng nắng... Anh với Mùa đông. Rủ lá khô về... (Nguồn: Thái Thăng Long)

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Bài tình ca cho Em

Anh hát cho em bài tình ca thiết tha. Anh hát cho em dù lòng nghe xót xa. Một lần gặp gỡ đã là bao thương nhớ. Thương dáng em cười nhớ nụ mắt bờ môi. Anh nhớ năm xưa mùa xuân em đến thăm. Em nói yêu anh rồi tình qua rất nhanh. Một ngày chợt đến bỗng tình như đã lỡ. Một ngày chợt đến bỗng đời như tan vỡ. Ai đã yêu em những đêm buồn giá lạnh. Và ai âu yếm hát những lời thiết tha trìu mến. Ai đã nâng niu đón đưa ngày tháng dài. Giờ đâu còn nữa ngày vui đã hết tình ta đã chết. Anh chúc cho em đời yên vui đắm say. Anh chúc cho em dù lòng nghe đắng cay. Một ngày nào đó dẫu tình ta đã lỡ. Một ngày nào đó ta vẫn yêu mãi người thôi...

Giấc mơ

“ Căn nhà ông nội ngày xưa rộng thênh thang như hồi mình vẫn thò lò mũi xanh. Ban đêm, tối om, nhưng sao mình vẫn nhìn thấy từng thứ được bày biện rất rõ ràng như ban ngày. Kia là chiếc giường của ông, vẫn chiếc màn màu cháo lòng, đình màn bằng vải trắng đã ngả sang nâu đất. Mình nằm ở chiếc giường, nơi gần cửa ra vào, không gian im lặng như tờ, tịnh không một âm thanh, âm thanh của đêm cũng chẳng có! - Em về bao giờ? - Em về nghỉ phép, đã hai tuần rồi! Đối thoại trong đêm, chỉ nghe tiếng trả lời, không nghe tiếng mình hỏi. Hình như, trong mơ, nếu mình là chủ nhân giấc mơ, lúc nói chuyện sẽ không có tiếng, mà nó chỉ là trong tâm tưởng suy nghĩ. - Sao em lại vậy? Mình buồn bã hỏi, khi nhìn thấy một sự hồi sinh mới lạ đang hiện hữu. Em trả lời rằng, đó chỉ là do một ngày vô tình, rất vô tình…nên mới vậy. - Thế bao giờ em đi? - Nốt ngày mai nữa, thứ 6 em hết phép rồi!” Tất nhiên, giấc mơ còn tương đối dài cho đến khi mình giật mình tỉnh dậy! nhìn đồng hồ, 1h20’, mồ hôi đẫm lưng. Không tài nào chợp nổi mắt nữa. Tại sao lại là giấc mơ ấy. Giấc mơ này cách giấc mơ trước chỉ khoảng gần 1h đồng hồ. Sao lại vậy??? Một nỗi buồn nặng hết trong lồng ngực, lên đến đầu và tê tái khắp người. Với tay lấy điện thoại…, và mình đã hiểu vì sao, điều đó rất có thể liên quan đến giấc mơ của mình. Mình chợt hiểu, không thể có được hạnh phúc như mình vẫn mong chờ, bởi thứ hạnh phúc ấy nó luôn nằm trong đêm tối, như đêm tối trong căn nhà của ông nội cách đây ba, bốn chục năm. Hạnh phúc không bao giờ có, khi người ta thiếu lòng tin, niềm tin và luôn sống trong dằn vặt, nghi ngờ. Khi sự nghi ngờ và thiếu niềm tin luôn thường trực trong lòng con người, hạnh phúc dẫu có cũng chỉ là mong manh./..

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Đừng tưởng

Đừng tưởng cứ núi là cao Cứ sông là chảy, cứ ao là tù Đừng tưởng cứ dưới là ngu Cứ trên là giỏi, cứ "xu" là cầm Đừng tưởng không nói là câm Không nghe là điếc, không trông là mù Đừng tưởng cứ trọc là sư Cứ vâng là tốt, cứ ừ là ngoan Đừng tưởng cứ giàu là sang Cứ im lặng tưởng là vàng đến ngay Đừng tưởng nốc rượu là say Cứ hứa là thật, cứ tay là cầm Đừng tưởng giặc ở ngoại xâm Cứ bè là bạn, cứ dân là lành Đừng tưởng cứ trời là xanh Cứ đất và nước là thành quê hương Đừng tưởng cứ lớn là khôn Cứ bé là dại, cứ hôn... là chồng Đừng tưởng chẳng có thì không Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà Đừng tưởng chẳng gần thì xa Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người Đừng tưởng gần nhất là nhì Gần quan là tướng, gần suy là hèn Đừng tưởng cứ sáng là đèn Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường Đừng tưởng cứ đẹp là thương Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình Đừng tưởng cứ ghế là vinh Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền Đừng tưởng cứ cố là lên Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần Đừng tưởng cứ đều là cân Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ Đừng tưởng cứ vần là thơ Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh Đừng tưởng cứ vội thì nhanh Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn Đừng tưởng giàu hết cô đơn Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo Đừng tưởng cứ bến là neo Cứ suối là lội, cứ đèo là qua "Đừng tưởng chồng mẹ là cha Cứ khóc là khổ cứ la là phiền Đừng tưởng cứ hét là điên Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay Đừng tưởng cứ rượu là say Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều... Đừng tưởng tỏ tình là yêu Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư Đừng tưởng cứ nhận được thư Là bao say đắm như mưa trong nhà Đừng tưởng cứ quét lá đa Là đời khổ cực can qua một thời... (Nguồn: hình như của bác gì tên Sinh ở Hà Nội)