Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016
Hoa "Chỉ Cu"
Cả ngày hôm nay dầm nắng trên đất thép Củ Chi chộp hình hoa Tết! Nắng rát mặt, chẳng được mấy hình là như ý..., thôi đành chờ khai mạc chợ nổi quận 8 vậy!
Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016
Trường Sa ơi mai tàu rời bến....
Rời xa đất liền...
Chú Trị Nhân Dân
...hết cỡ với ca sỹ Nhường quân khu 9...
...Tỉnh rượu lại buồn như sư chửa...
Đồng hương ra đảo mới được vài tháng...
...Tụi em sợ đéo gì chúng nó, cho đánh là đánh liền!
Cậu này tên Tươi, ở Ủy ban kiểm tra..., cười tươi như tên...
Trên Trường Sa Lớn, trái tim của huyện đảo Trường Sa
Anh Dong, đồng hương, cũng dân Kiểm tra
Anh Lương Đình Hiền của tôi
Chiều về trên Trường Sa Lớn
Trên đảo Phan Vinh cùng đồng đội
Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016
Chuyện này cũng tàm tạm
Đã gần cuối giờ làm việc, một
bà lão ăn mặc giản dị đi đến một ngân hàng rút tiền. Bà đến quầy rút tiền và điền
sẵn vào tờ giấy lĩnh tiền theo mẫu. Sau đó bà đưa tờ giấy xin lĩnh tiền cho
nhân viên giao dịch và nói: “Cô ơi! Làm ơn cho tôi rút 500.000, cảm ơn cô!”
Cô nhân viên giao dịch nhìn
bà rồi lại nhìn qua số tiền và lạnh lùng nói: “Có 500.000 thôi ạ! Bà đã có thẻ
ATM rồi nên bà có thể đi ra ngoài rút bằng thẻ ATM được mà!”
Bà lão hỏi: “Tại sao lại phải
thế?”
Cô nhân viên giao dịch trả lời:
“Số tiền ít như vậy, bà ra rút trực tiếp từ cây ATM đi ạ!”
Bà lão nói: “Tôi đã vào đến
đây rồi, cô cho tôi rút tiền mặt ở đây luôn.”
Nhân viên giao dịch có chút
mất kiên nhẫn nói: “Đây là quy định, bà không còn việc gì thì mời bà ra ngoài ạ,
đằng sau còn rất nhiều người xếp hàng.” Nói xong, cô gái đưa tờ giấy lĩnh tiền
trả lại bà lão.
Bà lão không nói gì, liền đi
ra hàng ghế chờ và viết một tờ giấy lĩnh tiền khác. Sau đó bà đem tờ giấy lĩnh
tiền quay trở lại chỗ cô nhân viên giao dịch và nói: “Cô cho tôi rút toàn bộ số
tiền trong tài khoản của tôi ra nhé, cảm ơn cô!”
Cô nhân viên giao dịch thay
đổi sắc mặt và lúng túng nói: “Bà ơi, bà muốn rút hết 2 tỷ ạ? Ngân hàng hiện tại
tiền mặt không đủ từng này! Với lại rút số tiền nhiều như vậy thông thường
khách phải báo trước ạ!”
Bà lão lại hỏi: “Vậy tôi có
thể rút tối đa được bao nhiêu?
Nhân viên giao dịch trả lời:
“Bà có thể rút từ 500 triệu trở xuống ạ!”
Bà lão nói: “Cảm ơn cô! Vậy
cô cho tôi rút 500 triệu cũng được!”
Sau một hồi làm thủ tục, cô
nhân viên đếm đủ số tiền 500 triệu và đưa cho bà lão.
Không ngờ, bà lão rút từ
trong đống tiền 500 triệu đó một tờ 500 nghìn rồi nói với cô nhân viên giao dịch:
“Cô giúp tôi gửi lại 499,5 triệu, Tôi chỉ muốn rút 500 nghìn để thanh toán tiền
mua hàng còn thiếu ở siêu thị bên đối diện kia thôi. Cảm ơn cô!”
Cô nhân viên giao dịch lúc
này đành ngậm ngùi làm việc mà không biết nói thêm lời nào…
Đừng xem thường bất kỳ khách
hàng hay người bạn nào cả, đừng đánh giá người khác qua bề ngoài của họ, đây
không chỉ là nguyên tắc quan trọng cần thiết trong công việc làm ăn kinh doanh
mà còn là cách đối nhân xử thế trong cuộc sống hàng ngày. (Nguồn: Xứ Nét)
Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016
Đất Nước Tình Yêu
Khi
nói yêu anh, vườn cây đầy hoa trái.
Khi
anh nắm tay em, mây giăng giăng bay chỉ còn ánh trăng mờ
Và
khi chúng yêu nhau, chẳng kẻ thù nào làm con tim ta yếu mềm
Ôi
Việt Nam !
Đất nước tình yêu!
Bên
lũy tre xanh xây nhiều công trình
Giọng
hò thiết tha, tình yêu đất nước chan hòa
Khi
em tiễn anh đi, đồng quê màu xanh lúa
Yêu
cây súng trong tay, anh giữ yên ngọt ngào tiếng ru hời
Và
khi chúng ta xa nhau, gặt nhiều mùa vàng tiền phương anh vui thắng giặc
Ôi
Việt Nam !
Đất nước tình yêu!
Anh
dắt em đi ôn nhiều kỷ niệm
Cùng
nhiều ước mơ, cuộc sống mãi mãi đang chờ./…
Sài Gòn
Cái ảnh này, mình chụp khi
đứng trên một tầm khá cao ở tòa nhà cao nhất Sài Gòn! Khi đứng trên cao, người
ta thường thấy mọi thứ thật nhỏ nhoi, bé bỏng!
Lần đầu tiên thấy Sài Gòn
nằm trong tầm mắt mình, thấy hòn ngọc viễn đông cũng chẳng đẹp là mấy! lổn nhổn
như gã thợ xây nhà cấp 4 cho mình đánh rơi vữa.
Đường sá không được vuông
vức cho lắm, kênh rạch phần lớn đào mà ngoằn ngoèo! Không thẳng như ông Thoại
Ngọc Hầu đào bằng tay ở dưới miền Tây !
Nhưng…, chỉ dăm năm, thấy
Sài Gòn thân thương, dù mình chẳng ở đó nhiều, trừ những hôm đi làm và ở lại…
Mình đã hiểu ra, thân thương
thì phải gắn với gì thân thương…
(Khỉ thật, không up được ảnh, nhưng chính là cái ảnh ngay ở dưới đấy!)
Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016
Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016
Cậu này, nói chung là hay khóc!
Tớ nói: " Cậu này, nói chung là hay khóc nhè" chắc là đúng! ha ha ha...., mặc dù, nấp sau cành hoa giấy!
Đời!
Mình về Bắc, 10 ngày, mỗi ngày trôi qua rất nhanh!
Cứ nghĩ, chừng ấy thời gian sẽ làm được rất nhiều dự định, nhưng 10 ngày vẫn không đủ để làm được hết những gì đau đáu nghĩ từ trước khi ra ngoài ấy.
Ra đúng hôm trời trở lạnh!
Cái rét giữa đông ngấm vào người ngay từ khi thoát khỏi cửa máy bay.
Cái rét thân thương của quê mình, khắc khoải sau hai ngày, cái đêm ngủ giữa cánh đồng Phần Lâm, quê mình với ông anh không họ hàng, không cùng làng, để rồi sáng mai ra, nhìn nước dưới hồ nuôi cá của anh, nước trong như “mắt ma”, cá cũng không còn muốn buồn bơ vơ vì lạnh!
Gió Bắc thổi ào ạt, lạnh thấu sương, nhưng thấy lòng như ấm lại giữa trời đông quê mình!
Lần đầu tiên về nhà mà không vào được ngôi nhà mình đã sinh sống bao năm, chỉ bởi lẽ, chẳng còn ai ngoài này, có một người cầm chìa khóa cổng là bà chị dâu, nhưng chị không có nhà vì chị đi làm!
Đứng nhìn vào khoảng sân, mảnh vườn, nhìn những gì thân thuộc với mình suốt một chặng đường đời thơ dại, thấy tất cả những gì của thời gian vẫn còn như in không hề thay đổi.
Thắp nén nhang ngoài mả quan, cho cụ, ông bà và bác, rồi lặng lẽ đi!
Vẫn nói những câu như ngày xưa mình vẫn nói, cuộc đời như một cuộc chơi, phiêu du rồi lại phiêu du, rồi cũng về với những người đi trước!
Ra Hà Nội, thực hiện đúng như những gì mình đã tâm niệm trước khi về Bắc!
Về mộ Ngân, thắp hương cho Ngân, vợ thằng bạn cùng cơ quan. Chỉ biết nói một câu, em sống khôn chết thiêng, phù hộ cho chồng em và các con em còn trên cõi trần làm được những gì bố con nó mong muốn, cũng đừng băn khoăn gì, bởi trần gian là đắng cay, ai cũng phải gánh chịu những kiếp nạn ấy!
Thắp hương cho vợ Đính, thằng em mình, cũng chỉ biết nói câu, nếu hôm bọn anh đưa em từ chùa Gạo Lứt (Bà Rịa) về Sài Gòn, có điều gì không phải, em hãy bỏ qua cho bọn anh! Bởi, giữa cái sống và cái chết, bọn anh chưa thấu đáo như những người ngồi chung trên chuyến xe ấy!
Nhìn di ảnh hai đứa em, mình càng ngẫm ra rằng, đời sống trên trần gian này chỉ như một cuộc chơi, tất cả rồi mình sẽ gặp lại nhau ở kiếp khác, nếu như mình có duyên. Và như vậy, tất cả, trên cõi đời này, chỉ là phù vân như người xưa từng nói, tiền tài, danh vọng, để làm gì, nếu chỉ một khoảng ngắn trên cõi đời này sống không thật lòng với nhau?
Chẳng có cái gì là của mình đâu, đừng hi vọng hão huyền, đến thân xác mình cũng chẳng phải của mình thì lao tâm khổ tứ làm gì cho những điều phù du?
Một mùa đông rất ngắn đã đi qua đời mình, và cũng chẳng bao lâu nữa, mình cũng không thể biết mùa gì sẽ đón mình, nơi mình chẳng thuộc về mình nữa?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)