Em Bình trong hang, trên đầu em là bọn IS (Nguồn: Internet cắt từ video clip)
Khổ thân em, em đang làm nhà báo nhớn, uy tín đầy mình, tự dưng đi làm diễn viên điện ảnh làm gì hả Bình?
Phim em làm đạo diễn, kiêm diễn viên, ở nơi hòn tên mũi đạn, máu me ngập tràn, mà thấy trang phục đạo cụ của em nghèo nàn quá. he he he
Hình như ba hay bốn lần em thay trang phục, tuyền quần áo mới tinh, kiếng em đeo cũng hàng hiệu, đen sì sì, phim về chiến trường mà em đi cả guốc cao gót hay sao ý!
Thế lỡ bọn IS nó đuổi thì em chạy dư lào?
Em khóc, cứ như thể chưa bao giờ được khóc, mà cái thằng quay phim lúc đó sao nó cứ nhằm vào mặt em nó ghi hình rõ là lâu. Nghe tiếng khóc của em, IS nó mà phát hiện thì khốn nạn cho cả đám đi cùng. Lần sau khóc bé thôi Bình em nhé!
Buồn cười nhất là cảnh em chui trong hang, nghe những tiếng thì thào của em thôi, người xem đã muốn phá lên cười. Thì cái anh lính Sy ry đi sau cũng cố nhịn cười còn gì hả Bình?
Xem xong phim của em, chẳng hiểu em định nói gì, cũng chưa kịp đếm mấy lần em đối mặt với cái chết, bởi chửa thấy thần chết đâu cả.
Em làm diễn viên dở quá, nên người khen ít, chê nhiều!
Thôi em ạ, cũng một lần thử sức, được hay không chẳng quan trọng là mấy, bởi em vốn dĩ đã nổi tiếng rồi. Mấy thằng dỗi hơi nó xem phim của em không hiểu được vì đầu đất, nó chửi em, em cũng hãy như điếc, kệ cha nhà chúng nó. Tới đây, em dự đoán xem có nước nào xảy ra xung đột, em lại tiếp tục lấy tiền thuế của chúng bọn anh đóng, mua thêm nhiều trang phục, đạo cụ..., sang làm phim về chiến tranh tiếp em ạ.
Nhưng nhớ là phải đi giày thể thao adidas hay nike gì đó để mà chạy, bởi khi về đến sân bay Việt Nam là ăn nhiều gach, đá, dép, guốc... vào thân thể của em lắm đấy Bình ạ!
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016
Bài học đáng giá hơn cả chục nghìn USD
Bài học đáng giá hơn cả tiền khi đại gia đưa kiều nữ
đi sắm đồ hàng hiệu, điều gì khiến câu chuyện được mọi người kể lại cho đến tận
bây giờ. Ông ta đã chọn một túi xách trị giá đến 18.000 USD cho cô gái. Khi trả
tiền, người đàn ông lấy ra cuốn chi phiếu, chẳng ngần ngại điền số tiền tương ứng
vào một tờ chi phiếu, nhân viên cửa hàng có phần khó xử. Người đàn ông nhìn thấu
tâm tư của cô nhân viên, nên hết sức bình tĩnh nói với người bán hàng: “Tôi cảm
thấy dường như cô đang lo sợ đây là một tờ chi phiếu khống, phải không? Hôm nay
lại là Thứ Bảy, ngân hàng không mở cửa. Thôi thì tôi đề nghị cô hãy giữ tờ chi
phiếu và cả cái túi xách này lại. Đợi đến đầu tuần tới, sau khi đổi được tiền rồi,
thì xin cô hãy gửi túi xách này đến nhà của vị tiểu thư xinh đẹp này, cô thấy
như vậy có được không?”.
Kết quả sẽ như thế nào? Xin hãy mau đọc tiếp…
Cô nhân viên cửa hàng nghe xong hoàn toàn yên tâm,
vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, lại còn hào hứng cam đoan rằng chi phí gửi
túi xách sẽ do cửa hàng này đảm nhiệm. Sáng Thứ Hai, nhân viên cửa hàng đem tấm
chi phiếu đến ngân hàng thanh toán, kết quả tờ chi phiếu này quả thật là tờ chi
phiếu khống! Người nhân viên vô cùng tức giận, liền gọi điện cho người đàn ông
đó, người đàn ông nói với cô rằng: “Chuyện này có gì to tát lắm đâu, tôi và cô
cả hai đều không bị tổn thất gì cả. Hôm Thứ Bảy đó, tôi cuối cùng đã chiếm hữu
được cô gái đó rồi! Thật lòng cảm ơn sự hợp tác của cô”.
(Ảnh chụp của vợ tớ ở Côn Đảo)
Câu chuyện này nói với chúng ta rằng:
Những gì mà chính bản thân ta 'nhìn thấy tận mắt'
chưa chắc đã thật.
Tham hư vinh thì phải trả một cái giá rất đắt. Cô
gái xinh đẹp kia cho rằng cái túi xách trị giá hàng nghìn USD đó sẽ được giao đến
tận cửa nhà vào sáng Thứ Hai, nên tự nhiên cũng đã buông lơi cảnh giác, cho rằng
đầu tư như vậy thật là xứng đáng. Cô vốn đã không biết rằng bản thân mình đang
chơi trò mạo hiểm, chẳng hề có bất cứ sự đảm bảo nào.
Một con cáo phát hiện một chuồng gà, nhưng con cáo
đó vì quá mập nên không thể chui lọt qua hàng rào để ăn gà. Thế là nó nhịn đói
suốt ba ngày, cuối cùng đã vào được. Tuy nhiên, sau khi ăn no nê rồi, chiếc bụng
phình to nên lại không ra được nữa, đành phải bắt đầu nhịn đói lại ba ngày mới
ra được. Cuối cùng nó xót xa than thở rằng, bản thân mình ngoài nhất thời sướng
miệng ra, trên cơ bản hoàn toàn là phí công vô ích.
Đời người không phải cũng như vậy sao. Đến trần truồng
mà ra đi cũng trần truồng. Không ai có thể mang theo tài sản và danh vọng mà
mình đã vất vả kinh doanh một đời để theo cùng.
"Dùng tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng tiền lại
không mua lại được tuổi trẻ;
Dùng mạng sống để kiếm tiền, nhưng tiền lại không
mua lại được mạng sống;
Dùng hạnh phúc để đổi lấy tiền, nhưng tiền lại
không mua lại được hạnh phúc;
Dùng thời gian để kiếm tiền, nhưng tiền lại không
mua lại được thời gian."
Cho dù dùng cả cuộc đời để có được tất cả tiền bạc
của cả thế giới, nhưng tiền bạc của cả thế giới cũng không mua lại được cuộc đời
của bạn.
Vậy nên những lúc nên làm việc thì hãy làm việc, những
lúc nên nghỉ ngơi thì hãy nghỉ ngơi, vui vẻ làm việc, tận hưởng cuộc sống, trân
quý tất cả những gì mà mình có được, hãy yêu thương những người mà bạn yêu
thương, vui vẻ mà sống trọn từng ngày.
Sống một ngày vui vẻ là sống một ngày,
Sống một ngày không vui vẻ cũng là sống một ngày…
Vậy tại sao chúng ta lại không trân quý hết thảy,
vui vẻ mà sống trọn một ngày chứ!
(Nguồn:
internet)
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016
Cô gái và ông già
Cô gái trẻ để lộ bầu ngực, quần áo xộc xệch cho ông
lão ngậm.
"Simon và Perot" - Bức tranh sơn dầu của
Rubens. Những người lần đầu tiên bước vào viện bảo tàng đã cảm thất kinh ngạc
khi nhìn thấy bức tranh này, có người còn cười và chế nhạo. Sao có thể treo bức
tranh như vậy ngay cửa chính viện bảo tàng chứ?
Nhưng người dân nước Puerto Rico thì rất kính trọng
bức tranh này, hoặc cảm động rơi nước mắt. Cô gái trẻ để lộ bầu ngực là con gái
của ông, ông lão chính là cha cô gái. Simon trong bức tranh chính là người anh
hùng đã đấu tranh đòi độc lập cho nước Puerto Rico, nhưng bị bắt giam vào ngục
và bị kết tội "cấm thực".
Ông già chết dần chết mòn, lúc lâm chung con gái
ông vừa sinh con đến thăm cha. Nhìn thấy cơ thể suy nhược của cha, không muốn
cha chết thành con ma đói. Cô đã cởi áo, đưa dòng sữa của mình cho cha bú. Cùng
một bức tranh, có người cười nhạo, có người cảm động. Người không biết được câu
chuyện thật sự đằng sau bức tranh sẽ chế giễu, người biết sẽ cảm thấy đau lòng.
Con người thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc,
không nhìn thấy bản chất. Nhiều lúc sự thật không như ta thấy. Đáng sợ nhất
không phải bị người ta gạt, mà chính là sự tưởng bở về bản thân. Rất nhiều thứ
không thể đánh giá qua bề ngoài. Hãy dùng trái tim tĩnh lặng, đôi mắt sáng suốt
và trí tuệ để học thông bài học cuộc đời!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)