Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống

…Chỉ khi đến ngưỡng cuối của cuộc đời, khi chuẩn bị kết thúc một “vòng tròn”, người ta mới thấm thía nhận ra chẳng có sự “được” nào trên thế gian này là tuyệt đối hạnh phúc, và chẳng có sự “mất” nào chỉ có đau khổ ê chề.
Có một tỉ phú, trước lúc lâm chung, mới chợt nhận ra đâu là ý nghĩa cuộc đời. Sau tất cả những hào quang danh vọng và đeo đuổi vật chất, ông nhận ra rằng, điều khiến ông hạnh phúc không nằm ở đâu trong những thứ ấy, mà chỉ đơn giản là mấy chữ: Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống. Có rất nhiều người cha lam lũ cả đời nặng gánh mưu sinh nuôi con khôn lớn, sau này hạnh phúc tròn đầy khi chứng kiến cảnh đứa con mình thành đạt làm rạng rỡ tổ tông. Đó là vì ông đã cho đi bằng cả trái tim mình.
Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi lại trở về với cát bụi, vậy nên đừng để bản thân ràng buộc bởi những điều vốn không thuộc về mình. Sống trên đời, hãy cứ chân thành, nhẫn nại và lương thiện với mọi người xung quanh. Gặp ai trong cuộc đời cũng là duyên số, người còn ở lại với ta thì hãy trân trọng và đối xử tốt đẹp, khi nhắm mắt xuôi tay chẳng ai còn nhận ra ai nữa, hà cớ gì cứ giữ mãi những mối bất bình trong tâm? Có những người phải sống đến hơn phân nửa quãng đời mình mới nhận ra cái vòng tuần hoàn thiêng liêng đáng quý này, để rồi lại tiếc nuối những năm tháng đeo đuổi những giá trị hữu hình.
Vì cuộc đời là những vòng tuần hoàn đáng quý của sinh mệnh, không ai luôn được và cũng không ai luôn mất, nên hãy biết sống để cho đi…

(Nguồn: Xứ nét)

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Có gì phải xoắn


Tác giả ca khúc Màu hoa đỏ (Nguồn: internet)
Vừa nghe câu chuyện Sở Văn hóa, Thể thao và du lịch tỉnh Tiền Giang cấm ca khúc “Màu hoa đỏ”, cười rung bụng.
Ấy là theo thông tin phản ánh của cơ quan truyền thông, ngày 7-2-2017 Sở Văn hóa, Thể thao và du lịch Tiền Giang có Công văn số 120/SVHTTDL-TTg đề nghị phòng văn hóa thông tin các huyện, thành, thị thông báo cho các cơ sở kinh doanh karaoke trên địa bàn quản lý yêu cầu trong thời hạn 30 ngày phải gỡ bỏ ngay các bài hát chưa được cấp giấy phép phê duyệt nội dung, kèm theo danh mục 354 bài hát. Trong đó, có bài hát Màu hoa đỏ của nhạc sĩ  Thuận Yến sáng tác năm 1991 phổ thơ Nguyễn Đức Mậu.
Hài hước, chán chường, khinh bỉ…, nhiều ý kiến, thái độ bức xúc…
Nhưng rồi, cũng thấy đâu có gì mà phải xoắn cả lên như thế?
Với kiểu tuyển dụng công chức như bi giờ: quan hệ, tiền tệ, người nhà…thì cái loại cán bộ kí quyết định loại bỏ bài hát “Màu hoa đỏ” còn rất nhiều và có ở đa dạng trong các lĩnh vực ngành nghề.
Và nó tệ hại hơn bao giờ hết khi rơi vào những ngành nghề nhạy cảm như công an, y tế, giáo dục, giao thông…, chỉ một quyết định sai là đi đứt cả sinh mệnh một người, hay hàng trăm con người, cả một thế hệ của đất nước…
Ôi cán bộ của dân…!!!


Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Chết như Quỳnh Dao

“Trên đời này, chết là điều chẳng mới/Nhưng sống thật tình cũng chẳng mới gì hơn” (Exenhin). Chẳng có gì mới nhưng đời này nhiều kiểu chết, có khi “xong phim” rồi mà vẫn bị chê cười. Còn chết, như dự định của nữ sĩ Quỳnh Dao, là cái chết đẹp.
Trong thư gửi con cái, Quỳnh Dao bộc lộ “Khi còn sống nguyện là ánh lửa, cháy tới phút cuối đời. Chết đi nguyện là hoa tuyết, lất phất rơi, hóa thành cát bụi”. Nếu bệnh trọng thì không cần cố chạy chữa đau đớn, “đừng để mẹ sống không được chết không xong. Làm thế, các con mới là đại bất hiếu".

Nhà văn dặn con không làm lễ truy điệu, lập linh vị, đốt vàng mã. Không loan tin bởi cái chết là việc riêng không phải để làm phiền người khác. “Ngày giỗ, tiết thanh minh cũng không cần cúng bái. Trái đất ngày một ấm lên, đốt giấy đốt hương là phá hoại. Chúng ta có nghĩa vụ giữ gìn môi trường cho những sinh mệnh nối tiếp nhau chào đời...".

Bức thư khởi phát lúc bà được đọc bài viết tựa là Hẹn trước về sự cáo biệt đẹp đẽ, khiến bà chủ tâm đón nhận cái chết nhẹ tựa lông hồng. Công khai chuyện hậu sự, Quỳnh Dao cũng đồng thời lên kế hoạch viết tác phẩm mới ở tuổi mấp mé 80.
Nhiều người nổi tiếng trước khi nằm xuống đã để lại triết lý, quan niệm sâu sắc, chỉ lối được cho những người còn đang băn khoăn về lẽ sống chết. Chẳng hạn Steve Jobs mà lập ngôn “Đừng làm người giàu nhất nghĩa trang” chỉ là một trong số lời khuyên hữu ích (nhưng đâu dễ học theo).

Giới nhà văn Việt Nam, tôi biết người như Hồ Anh Thái có thể được ai đó coi là lập dị. Luôn tránh xa chốn lao xao. Cưới không mời ai, đại tang không báo. Cơ quan có người hay tin bố anh mất bèn tự đến, anh chẳng mặn mà vì cho rằng đó là chuyện riêng của gia đình. 

Mẹ của Nguyễn Thị Thu Huệ- nhà văn Nguyễn Thị Ngọc Tú bệnh nặng nhiều năm. Chị không cho ai thăm bởi không muốn hình ảnh già nua ốm yếu bệnh tật của mẹ bị người đời chứng kiến. Đọc bài báo một nữ thi sĩ kể chuyện đi thăm thi sĩ bạn- già yếu, lẩm cẩm, mất trí nhớ trong khi ngày xưa xinh đẹp đầy đàn ông mê, anh Thái và Huệ và tôi bảo nhau: “Thấy chưa, cho nhà văn đến thăm để về viết bôi bác. Nhiều người thăm không vì thương cảm (có thương cũng chẳng cần) mà thâm tâm họ đang nghĩ may mà mình không nằm đó thảm hại giống người kia”.

Tôi biết một phụ nữ có chức của ngành Bưu điện, chị có đứa con trai 12 tuổi sáng sủa ngoan ngoãn. Nó bị sốt nhẹ đi bệnh viện cấp cứu, tiêm thuốc thế nào mà sốc phản vệ tử vong. Mọi người đến nhà thấy chị không khóc được, chỉ ngồi lẩm bẩm “Vô lý quá”. 49 ngày cháu, chỉ họ hàng thân thuộc nhất tụ họp. Sau đó các ngày giỗ kể cả giỗ đầu đều không cỗ bàn, không mời ai. Không thể ngồi đó ồn ào uống ăn, chạm ly chạm bát. Thằng bé mới 12 tuổi! Dịch giả Vũ Đình Bình người thân của chị bảo với tôi: “Đó mới là nỗi đau thực sự”.

Tôi cũng có người bạn là con dâu danh họa Bùi Xuân Phái ở với mẹ chồng ba chục năm, không bao giờ nghe kêu ca một tiếng. Gia sản của họ không ít: căn hộ chung cư cao cấp, cửa hàng mặt phố Cửa Đông, vài căn ở số nhà 87 Thuốc Bắc mà họ dần mua được qua thời gian. Nhưng chị nói không có ý định nhận tí thừa kế nào khiến bà Phái tá hỏa, còn xác thì chị đã đăng ký hiến cho y học từ lâu. Chắc cũng lập dị lắm trong mắt nhiều người.

Chúng ta xem phim Âu Mỹ thấy đám tang rất vắng, người dự ai cũng mặc đẹp trịnh trọng màu đen tuyền, kính đen mũ đen. Lặng phắc. Nói đôi điều ngắn gọn sâu sắc. Đám tang người mình có khi quần xanh áo đỏ, bộ hoa rực rỡ. Đi lại nói năng ầm ào. Càng đông đúc càng được coi là đám lớn, quan trọng. Bao nhiêu trong số đó thực sự đến chia buồn hay là chẳng đặng đừng, quan hệ thì cha vơ chú váo? Bỏ phong bì vì muốn chia sẻ gánh nặng với tang chủ hay thâm tâm coi đó là hủ tục, buốt hết ruột mà không thể khác? Nhiều nhà tuyên bố không nhận phúng điếu. Với những người nằm xuống nổi tiếng thì đó càng là biểu hiện văn minh của tang gia.

Nguyễn Khải viết: “Già mà biết sống già thì cũng hay lắm chứ”. Hemingway: “Tuổi già là con vật nhơ bẩn”. Minh tinh Sharon Stone, người mà đến điệu hút thuốc trông cũng quyến rũ chết người, nói nghiệt ngã: “Phụ nữ bước vào tuổi 40 chẳng khác nào bệnh phong”. Cho nên, nghe hỏi thăm dạo này thế nào, tôi thích trả lời rằng “Hủi cùn hủi cụt rồi”.

Phải như thế nào để là một người biết sống già? Lời khuyên của minh tinh Jane Fonda có thể là gợi ý: “Cho đi những gì bạn có thể và đừng quan tâm nhận lại. Đừng bận tâm ai nhiều của cải hơn, con cái ai thành đạt hơn mà hãy đi chơi nhiều hơn, đến các bar, du lịch nước ngoài. Tạo trạng thái thường xuyên ổn định, và xác định điều gì khiến bạn hạnh phúc.Chớ làm nô lệ cho con cái. Giữ quan hệ, yêu thương và giúp đỡ khi con cần nhưng hãy bằng lòng với số của cải bạn dành dụm cho chúng. Đừng lo lắng về quan hệ với con cái bởi chúng có số phận riêng và sẽ tìm được đường đi trong đời. Một ngày sống mà không phút giây vui vẻ là một ngày mất đi. Một tâm hồn lạc quan thì chữa bệnh nhanh nhưng một tâm hồn hạnh phúc thì không căn bệnh nào phải chữa bởi nó không quen biết bệnh tật. Bằng lòng với những gì bạn có và đừng quên bạn bè...”

Đám tang Michael Jackson cầu kỳ sang trọng, duy mỹ, đẹp như một giấc mơ, một bộ phim hoàn hảo. Hợp với vua nhạc Pop. Ở đó cũng vẫn có tiếng cười lạc quan. Còn sự ra đi nhẹ nhàng, làm “hoa tuyết lất phất rơi, hóa cát bụi”, không phiền ai kiểu Quỳnh Dao cũng quá tuyệt. Nhà văn phải thế. Còn chúng ta không phải người nổi tiếng hay thành đạt nhưng đâu có ai bắt ta sống đã bầy đàn mà chết cũng a dua. Sống không nói làm gì còn nếu một ngày phải nghĩ đến cái chết, hãy “hẹn trước với sự cáo biệt đẹp đẽ”.

(Nhà báo Dương Phương Vinh- báo Tiền Phong)

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Mùa hoa xoan nở


Tháng ba về xuân dần hơn một nửa 
Ngõ nhà mình tim tím những nhành xoan 
Cơn mưa phùn chiều dạo qua ngang cửa 
Gió đu cành, hoa tím rụng đầy sân. 

Hoa xoan tàn, mùa xuân tàn rồi đó 
Xưa, mười lăm em đã biết điệu đàng 
Nhặt cánh hoa em cài lên mái tóc 
Vườn nhà bên anh liếc mắt... nhìn sang.

(Xuân Quỳnh)

Ha ha ha






(Nguồn: internet)

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Trò ngang ngược ở biển Đông

Biển này là của ta....

Chuyện này xảy ra cũng đã mấy hôm rồi. Nhưng vấn đề thời sự của nó thì vẫn nóng bỏng. Ngày 27/2 vừa rồi, Bộ Nông nghiệp Trung Quốc lại đơn phương ra lệnh cấm đánh bắt cá ở Biển Đông từ 12h ngày 1/5 đến 12h ngày 16/8. Phạm vi cấm đánh bắt cá do họ ngang nhiên vạch ra trên Biển Đông là từ 12 độ vĩ Bắc đến cả Vịnh Bắc Bộ và "giao tuyến hải vực Mân Áo", tức vùng biển từ Phúc Kiến đến Quảng Đông, tọa độ từ 117º31'37.40"E, 23º09'42.60"N đến 120º50'43"E, 21º54'15"N. Lệnh cấm này cũng được áp dụng ở Vịnh Bắc Bộ, vùng biển Bột Hải, Hoàng Hải và Đông Hải. Thật ngang ngược. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao ta, ông Lê Hải Bình đã lên tiếng phản đối và bác bỏ việc làm bất hợp pháp này của phía Trung Quốc. Cũng theo ông Lê Hải Bình "Việt Nam có đầy đủ căn cứ pháp lý và bằng chứng lịch sử để khẳng định chủ quyền của mình đối với quần đảo Hoàng Sa cũng như các quyền hợp pháp đối với các vùng biển của Việt Nam được xác định phù hợp với Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật Biển năm 1982".
Một cơ quan cấp Bộ, lại là Bộ Nông nghiệp mà lại có quyền cấm đánh bắt cá ở vùng lãnh hải quốc tế, trong đó có một phần chủ quyền của Việt Nam là một việc làm hết sức kỳ dị. Đây cũng chính là trò ma lanh và tháu cáy của Trung Quốc, nếu chúng ta có phản ứng, họ sẽ chối biến, coi như đấy không phải chuyện quốc gia mà chỉ là một việc làm manh động của cơ sở. Tôi còn nhớ hồi sang thăm Trung Quốc, tôi đi theo đội hình của Đài Tiếng nói Việt Nam. Với tư cách một ký giả, với góc độ một cá nhân, lại là một người lính từng cầm súng bảo vệ Trường Sa, tôi từng có một loạt bài phản ứng Trung Quốc có những hành vi ngang ngược xâm lấn hải đảo và lãnh hải của Việt Nam, một nhà lãnh đạo truyền thông Trung Quốc, cũng là một đồng nghiệp cùng cấp bảo tôi: “Chúng ta là nhà báo thì phải vì đại cục, viết gì cũng vì tình hữu nghị đằm thắm giữa hai nước, đừng kích động nhân dân, đừng để dân hiểu lầm”. “Đúng thế. Chúng tôi cũng chỉ mong vậy và luôn giữ đúng cam kết, thậm chí là nín nhịn. Nhưng chúng tôi phải bảo vệ chủ quyền của chúng tôi trên cơ sở tôn trọng tuyệt đối luật pháp quốc tế. Chỉ có điều tại sao các bạn lại cứ kích động nhân dân. Một loạt bài của báo Hoàn Cầu chống đối Việt Nam, lại bảo sẽ tấn công Việt Nam, với vũ khí đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa có thể san phẳng thành phố Hồ Chí Minh chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ. Nếu là báo lá cải, chúng tôi chẳng chấp, nhưng đó lại là Phụ trương báo chính thống của Đảng cộng sản Trung Quốc thì không thể chấp nhận được”. “À, đấy chỉ là báo thị trường”. “Báo Nhân Dân của chúng tôi cũng có nhiều phụ trương là báo thị trường, như “Ngày Nay”, “Nhân Dân cuối tháng”, đều là báo thị trường cả, nhưng chúng tôi có bao giờ nói Trung Quốc như vậy đâu”.
Đấy Trung Quốc là thế đó. Họ có thể trang bị vũ khí cho dân rồi đưa hàng vạn tầu cá ra Biển Đông hay dùng báo chí kích động, nếu phản ứng, lại bảo đấy là chuyện của cơ sở, chuyện thị trường, rằng “chúng tôi không thể kiểm soát hết được”.

Điều đặc biệt thú vị, là trong lúc Trung Quốc cho cơ quan cấp Bộ ngang nhiên đưa ra lệnh cấm đánh bắt cá rất ngang ngược trên Biển Đông, thì ngay tại Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ, một công trình nghiên cứu khoa học đã chứng minh hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Khẳng định Trường Sa, Hoàng Sa là của Việt Nam thì chúng ta đã làm, nhiều người đã làm, nhưng điều đặc biệt là công trình nghiên cứu khoa học chấn động thế giới này lại lấy chính tư liệu của Trung Quốc đập lại hành vi trộm cướp ngang ngược của Trung Quốc.
Cảm ơn ký giả Trần Phước Đạt ở Bloomington, MN Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã thông tin và dịch lại cho chúng ta biết công trình đặc biệt có giá trị này. Cũng theo Trần Phước Đạt, trong nội bộ Trung quốc cũng bắt đầu có sự phân tán rất mạnh, sau khi Chàng trai du học sinh đưa ra công trình nghiên cứu, ngay chính tài liệu của Trung Quốc cũng đã chứng minh Hoàng sa và Trường Sa là của Việt Nam. Rất nhiều bản đồ cổ của chính nước Trung Hoa chỉ ra rằng: Cực Nam của họ chỉ đến đảo Hải Nam. Đó là điều không thể chối cãi. Cùng với công trình đó, có tới trên 50 bản đồ Hoàng sa và 170 bản đồ cổ Trung quốc, cùng 4 bộ sách Atlas được chàng trai sưu tầm. Và công trình nghiên cứu của anh được công bố tại DH Yale cuối tuần qua. Chàng trai nghiên cứu sinh Trần Thắng và công trình của anh đã làm cho bất cứ ai tham gia hội thảo cũng phải thán phục. Trong đó có rất nhiều giáo sư, tiến sĩ đến từ Trung quốc đại lục cũng phải ngả mũ.
Nguồn tư liệu từ chính đất nước Trung Hoa. Thắng đã cất công lặn lội sang tận Trung Hoa để sưu tầm từ năm 2010. Trong đó có đến 3/4 là bản đồ cổ của Trung quốc, và 1/4 bản đồ do Phương Tây và Việt nam vẽ từ năm 1618 đến 1859. Rất nhiều bản đồ cổ xưa nhất của Trung quốc, có tính liên tục, hệ thống suốt hàng ngàn năm trước và sau công nguyên. Đều chỉ ra rằng điểm cực Nam của Trung quốc dừng lại đảo Hải Nam. Chỉ duy nhất bắt đầu từ năm 1946 chính quyền Tưởng Giới Thạch mới vẽ ra định nghĩa vùng biển 11 đoạn, sau đó dần dần chuyển thành 9 đoạn. Điều đặc biệt hơn nữa, Chính nhà nước Trung quốc vào năm 1933, cũng đã phát hành lãnh thổ chỉ đến đảo Hải Nam. Nhưng vì thấy bên Tưởng Giới Thạch vẽ cả vùng biển tiếp dưới. Do vậy không để mất mặt trước chính quyền Tưởng. Chính quyền Trung Hoa đại lục đã cho thu hồi hết và cho ra bản đồ mới. Nhưng họ vô tình không thể thu hồi hết những gì mình đã phát hành, có đóng dấu chính quyền quốc gia. Các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu Trung quốc cũng phải công nhận sự thật. Và trong nội bộ Trung quốc đại lục bắt đầu có dấu hiệu không rõ ràng. Chỉ vì một vài nét bút vẽ thêm vào bản đồ của Tưởng, đã khiến cho chính Quyền Trung quốc đại lục bây giờ phải đối phó với hầu hết các nước xung quanh. Theo công trình nghiên cứu, khi đi sâu vào hồi ký của Tưởng, hoàn toàn có thể nhận ra rằng. Tưởng cảm nhận được tương lai, và yếu thế trong việc đối phó với chính quyền do Mao trạch Đông đứng đầu. Ông ta liền suy nghĩ mưu kế lâu dài. Sẽ chuyển hết quân tinh nhuệ của mình ra ngoài đảo Đài Loan. Nhưng không quên để lại 11 nét bút bằng bút mực. Để tạo cho chính quyền ở Đại lục phải giải quyết vụ việc với các nước láng giềng, thay vì chăm chăm đối đầu với mình. Chính mưu kế “thâm độc , hèn hạ - mượn gió bẻ măng” và 11 nét bút nguệch ngoạc của chính quyền Tưởng mà giờ đây, Trung quốc phải căng mình đối phó. Họ không thể từ bỏ, vì họ đã chót “cố đấm ăn xôi”. Giờ bỏ, thì chắc chắn dân chúng sẽ phẫn nộ. Còn nếu họ cố gắng lấn chiếm, thì giờ đây họ phải đối mặt thách thức không chỉ là các nước láng giềng, mà còn rất nhiều nước lớn trên thế giới như Mỹ, Nhật... và đặc biệt là dự luận của cộng đồng thế giới. Giáo sư Carl Thayer, chuyên gia người Australia nghiên cứu các vấn đề về Biển Đông, cũng phải thốt lên rằng : “Người Việt thật quá tài năng! Niềm tự hào của nước Việt trên đất Mỹ…Thật đáng ngưỡng mộ!”. Ông cũng nhận xét bộ sưu tập và công trình khoa học của Trần Thắng sẽ chỉ ra điểm mẫu thuẫn lớn trong tuyên bố "chủ quyền không thể tranh cãi" của Trung Quốc đối với 2 quần đảo Hoàng sa và Trường sa (của Việt Nam). Cũng theo ký giả Trần Phước Đạt: Hiện công trình nghiên cứu của Trần Thắng đang được anh dịch sang nhiều thứ tiếng, để truyền bá rộng rãi đến mọi người dân trên thế giới, nếu muốn tìm hiểu. Và đặc biệt là người dân tại chính Trung quốc đại lục. Họ đang bị chính quyền Trung Quốc che đậy và dẫn dắt thông tin. Cũng theo nhà khoa học trẻ Trần Thắng: “Việt Nam đã và đang được các học giả quốc tế đấu tranh bảo vệ lợi ích trên Biển Ðông. Chính phủ nước Việt Nam nên lập quỹ về Biển Ðông, giúp điều kiện phát triển thông tin về Biển Ðông. Từ ngân sách này, chúng ta có thể dịch sách, các công trình nghiên cứu, phim tài liệu và tài liệu về Biển Ðông sang tiếng Anh và tiếng Trung Quốc”.
Đúng vậy. Chúng ta cần bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ lãnh hải của chúng ta bằng con đường hòa bình. Việc làm trước tiên là cần quốc tế hóa biển đông. Đây là vấn đề Trung Quốc ngại nhất, bởi họ khuất tất. Cần đoàn kết, liên minh với các nước trong khu vực cùng có quyền lợi ở Biển Đông rồi kéo cả thế giới vào cuộc. Mặt khác, chúng ta cũng cần thông tin rộng rãi để 1,3 tỷ dân Trung Quốc hiểu vấn đề Biển Đông thực chất thế nào. Người dân Trung Quốc đang bị bưng bít. Vì thế, tôi rất mong các báo điện tử của chúng ta nên có trang bằng tiếng Trung Quốc, để giúp người dân Trung Quốc hiểu được thực chất vấn đề và không bị kích động. Cần lật tẩy những trò bẩn thỉu của giới cầm quyền Trung Quốc. Ngay trong giới học giả Trung Quốc, cũng có người hiểu được vấn đề, họ cũng phản đối đường chín đoạn gian trá. Bây giờ lại thêm công trình mới này. Cũng có thể xem như một đòn giáng trả hành vi ngang ngược mới đây của Trung Quốc…

(Nguồn: Blog Trần Đăng Khoa)