Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Lang thang


Hơn chục ngày phép trôi qua đánh vèo.
Lốc của mình nằm im lìm từ hôm sinh nhật Thùy đến giờ.
Sáng nay Béo đưa mình ra ga rõ sớm, sau chục ngày lang thang trên miền biên ải Lạng Sơn, Cao Bằng, tuyền rượu ngô và thịt vịt, định trở về Hà Nội xả hơi một hôm mà không kịp khiến bao dự định của mình tan thành mây khói.
Đêm qua ngủ vội mấy tiếng, sáng nay lên tàu đánh một giấc đến tận Thanh mới dậy.
Nhìn ra bên ngoài, nước đã rút, dưng mà lúa vẫn ngập. Lại vật vã vì mất mùa đây, cái dải đất này bao giờ cũng khổ cực là vậy!
Qua đoạn giáp ranh giữa Thanh Hóa và Nghệ An, nhìn thấy dưới ruộng vẫn con chi chít hố bom tròn xoe từ thời chiến tranh, giữa mênh mông vàng ươm của lúa đang đến kỳ thu hoạch là những cái ao tròn xoe đầy nước, cò đậu trắng xung quanh bờ, thấy tàu lao đến, chúng cất cánh bay túa lên trắng xóa, cánh chấp chới, chấp chới…
Có những hố bom trồng sen, cuối mùa rồi mà vẫn rộ hoa tạo thành mảng màu rực rỡ trên nền vàng của lúa.
Chiến tranh đã đi qua mấy mươi năm, bọn trẻ con nhà mình chưa khi nào có khái niệm này trong đầu, chúng rất hạnh phúc vì không phải xác định đâu là kẻ thù của chính nơi chúng sinh ra và lớn lên.
Dưng với mình, vẫn còn như in hình ảnh đêm nào đang ngon giấc bị ông nội đánh thức, sấp ngửa chạy từ trong nhà ra cuối sân để chui xuống hầm tránh bom, mắt nhắm, mắt mở vẫn nhìn lên trên bầu trời sáng rực những chớp là chớp của đạn và tàu bay lượn nhằng nhịt trên giời.
Chiến tranh đã đi qua khá lâu, mà hôm nay vẫn nhìn thấy bên đường bao vết thương chưa lành, mới nhớ lại một câu của nhà thơ nào đó: Suy cho cùng, mọi cuộc chiến tranh, phe nào thắng thì nhân dân đều bại!!!
Ôi, đúng là bố khỉ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét