Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Cay đắng

21/6, cái ngày gọi là sinh nhật của những người làm báo. Hơn mười năm trước, nhiệt huyết đong đầy, phấn khích phát cuồng vì Nó, giờ nhạt như nước luộc trứng vịt lộn. Mới hay, sự ồ ạt tuyển chọn phóng viên và cấp thẻ nhà báo mấy năm qua, đã khiến một bộ phận không nhỏ “sâu bọ” lọt vào cái nghề nguy hiểm nhưng vinh quang này. Hôm trước, Hà Nội chặt cây, ầm ầm chửi; hôm sau giông tố, cây đổ chết hai mạng, thương hàng chục mạng, nát bét nhiều xế hộp…cũng ầm ầm chửi. Hà Nội trồng cây, cây mới trồng bị bật gốc, gốc chưa tháo cái gọi là nilong bọc, ầm ầm chửi, chưa biết cái túi bọc đó có phải là chất liệu tự huỷ hay không? Hơn chục cái tàu điện mua của Tàu khựa, ầm ầm chửi, không tìm hiểu xem tại sao lại như vậy, khi mà nguyên nhân chẳng có gì khó hiểu, chung qui là do cái xứ mình nó nghèo… Chỉ có mỗi cái xe buýt cũ rích đang bị kéo vào xưởng thì đứt dây cáp, nằm chềnh ềnh trên đường mà báo chí thi nhau phân tích với những tình tiết ly kỳ, rợn tóc gáy, còn hứng chí lên gọi là xe buýt ma. Cái thằng dở hơi hát như đấm vào tai quê ở Thành Đông, quanh năm làm nghề trồng ổi, chỉ vậy thôi mà các nhà báo xúm lại khai thác đề tài cả nửa năm giời không hết chuyện… Cây cột điện bị lốc làm đổ kềnh trên đường, nó đổ vì nguyên nhân gì? Chất liệu ra sao…, mấy nhà báo nhớn nhìn qua phán nguyên nhân như đúng rồi. Hoá ra, nhà báo cái gì cũng biết, uyên thâm trong mọi lĩnh vực. Kinh!!! Rất kinh và quá đỗi tào lao, đau cho báo chí xứ mình lắm thay! Không còn gì để nói, bèn trích đoạn này trong blog Trelang ra đây, xong rồi còn đi mút rượu để buồn cùng ngày vinh danh này: “…Nhân dân nên tỉnh táo khi tiếp cận thông tin, các bạn đang sống trong một đất nước có sự chọn lọc tập trung cao độ, nơi gần như những đứa ngu, mất dậy, thối mồm, láo toét tham lam nhất đều tập trung vào một nghề: Nghề báo.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét