Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Nửa đêm

Đêm nay, mình ngồi nghe lại bài này…, qua hai giờ sáng rồi mà mắt vẫn chong chong. “Nửa đêm thức giấc nghe gió lạnh về, lòng chợt nhớ thương ai, thoang thoáng trong mây, tiếng dương cầm tiêu siêu hồ Tây…Mùa đông thổn thức như trái tim em lạnh cô đơn, người đi xa vắng có nhớ thương ai chiều Ðông ấy ?! Mùa đông trút lá cho đớn đau thêm cành khô cây, tình em mãi mãi, mãi mãi héo hon mùa đông về!" Lại nghe ngoài ấy sắp đón đợt gió mùa đông bắc…, lại sắp hết một năm, sang mùa đông, hết mùa đông là cũng là hết một năm. Đời người cũng quay quắt theo từng đấy mùa rồi mất hút theo thời gian. Mình thích câu này: Đừng mong đích đến thay đổi, nếu bạn không thay đổi con đường! Liệu đường đời có trăm ngàn lối? nỗi đau trên đường đời đâu có giống nhau. Có những nỗi đau, đau khắc khoải đến không nguôi, có những nỗi buồn, buồn đến tuyệt vọng, bởi đau buồn ấy từ chính nơi thiêng liêng nhất của mình. Con người sống có ác với nhau không? Để làm gì một chút danh lại, làm gì một chút của cải phù vân, làm gì những mảnh đời không thể tròn trịa nhưng cứ cố úp vào nhau? Vết thương tình cảm rất khó liền, lời nói gió bay nhưng đau hơn đâm chém, lặn ngụp trong bão giông của cuộc đời thấy mình như hạt bụi bị xô đẩy, bốc lên, ném xuống đến tàn tạ. Rút cục, cuộc đời con người có hạnh phúc hay không phụ thuộc vào lòng thương yêu, tình thương yêu và tính bao dung sẽ làm cho con người ta giàu thêm, nhân hậu thêm, thiếu nó, nước mắt sẽ rơi nhiều trên đường đời! Và một cách đơn giản để hạnh phúc là trân trọng những gì mình đang có!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét