“Cách
đây chừng mấy số báo, tôi (Trần Đăng Khoa) có kể về cuộc gặp gỡ khá đặc biệt.
Nhân dịp về dự Lễ Khánh thành Trạm phát sóng trên đỉnh núi Tam Đảo của Đài Tiếng
nói Việt Nam, tôi quyết định ghé qua trại tù thăm Dương Tự Trọng. Đây cũng là lần
đầu tiên trong đời, tôi thăm một người tù.
Dương
Tự Trọng nguyên là đại tá, cựu Phó Giám đốc Sở Công an Thành phố Hải phòng. Đó
là một cảnh sát hình sự kiên cường, từng là khắc tinh với tội phạm.
Xuống
Hải Phòng lần nào, tôi cũng nghe người dân thành phố và các chiến sĩ công an ca
tụng anh. Họ còn coi Dương Tự Trọng như một người anh hùng chống tội phạm, dù
chưa bao giờ anh có tên trong danh sách các anh hùng.
Thế
rồi oái oăm thay, Dương Tự Trọng lại dính vào lao lý và bị phạt tù, lại ở cùng
với bọn trộm cướp, sâu mọt đã từng phải “đầu hàng” anh.
Bài
viết kể về anh đã được bạn đọc đặc biệt quan tâm. Nhiều người muốn nghe tiếp những
chuyện về anh mà trong bài viết đó, do khuôn khổ tờ báo, tôi chưa thể kể hết.
Một
cảnh sát hình sự của Hải Phòng bảo tôi: “Rất cám ơn anh đã có cái nhìn hết sức
khách quan và có tình, có lý. Tôi là bạn anh Trọng, từng nhiều lần cùng đánh án
với anh ấy. Dương Tự Trọng là một chiến sĩ rất dũng cảm.
Bọn
tội phạm sợ anh ấy lắm. Có đứa chỉ nghe có anh ấy tham gia đánh án là đã tự ra
đầu thú rồi. Cảnh sát hình sự là một nghề vất vả. Vất vả và nguy hiểm vì có thể
chết bất cứ lúc nào. Bởi kẻ tội phạm thường có vũ khí nóng. Chúng lại liều lĩnh
và manh động. Nhưng Dương Tự Trọng chưa bao giờ thất bại trong các cuộc phá
án”.
Lục
lại những trang viết của các phóng viên, các học giả theo dõi rất kỹ mấy vụ án
động trời của hai anh em Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng, với cái nhìn khoa học
và khách quan, ta không khỏi ngậm ngùi và nuối tiếc.
Thật
có lý khi có người cho rằng, nếu vụ án Dương Chí Dũng ở Vinalines được coi là
“đại án tham nhũng” thì vụ xét xử Dương Tự Trọng lại được xem như một “đại án
nhân tâm”. Gọi là “đại án nhân tâm”, vì vụ án này từ khi bắt đầu cho đến lúc kẻ
phạm tội đứng trước vành móng ngựa, cảm giác chung trong công chúng là sự nuối
tiếc hơn là căm giận.
Hầu
hết từ dư luận xã hội cho đến đồng nghiệp trong ngành công an đều có cảm giác
chung là xót xa và tiếc nuối cho anh.
Dương
Tự Trọng cũng vì liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật để rồi dẫn đến thân bại
danh liệt. Thật đáng trách nhưng cũng rất đáng thương. Nhiều lúc, tôi cứ nghĩ,
giả sử nếu đặt mình ở hoàn cảnh của Dương Tự Trọng, mình sẽ ứng xử thế nào?
Quả
là rất khó thoát khỏi vòng “tội lỗi” !
Nhìn
lại nhiều vụ án kinh tế, quả có bao chuyện đáng phải lưu tâm. Nhiều người đúng
là có tội lớn, để thất thoát hàng trăm, hàng ngàn tỷ đồng mồ hôi nước mắt của
dân, nhưng nếu bảo họ tham nhũng thì hình như cũng không thoả đáng.
Nhiều
vị khác từng dựa cọc hay đứng trước vành móng ngựa cũng thế. Tất nhiên là họ có
tội rồi. Không oan. Thậm chí tội rất lớn. Nhưng không phải tội tham nhũng. Nói
cho đúng hơn, họ chỉ làm thất thoát tài sản.
Mà
thất thoát là tất yếu. Để có công trình, họ phải chạy dự án. Có dự án rồi, họ lại
phải “chạy” tiếp để qua được tất cả các cửa thủ tục. Nói như Tổng Bí thư Nguyễn
Phú Trọng, người rất quyết tâm chống tham nhũng thì “Làm gì cũng phải có tiền
bôi trơn thì mọi việc mới xong!”.
Và
đến khi xảy ra sự cố thì chính những người khốn khổ ấy phải chịu hết mọi tội lỗi,
còn kẻ tham nhũng thật sự, nghĩa là kẻ nhận tiền, một khoản tiền rất lớn từ
chính họ thì vẫn sống nhởn nhơ, sống bình yên vô sự ngoài vòng pháp luật vì “chẳng
có gì liên quan cả”.
Chúng
ta đang chống tham nhũng theo tinh thần của Tổng Bí thư và Ban Bí thư. Làm sao
chấm dứt được dứt điểm tệ nạn này để giải thoát cho các nhà doanh nghiệp và
cũng giải thoát cho dân.
Một
đất nước mà để làm bất cứ một việc gì, từ to đến nhỏ, muốn được việc, cũng cứ
phải đút lót, cứ phải bôi trơn và coi đó như một điều hiển nhiên, một thứ luật
bất thành văn thì đấy là một thảm hoạ. Mọi đau khổ cũng từ đấy mà ra cả. Sự mất
niềm tin vào chính thể cũng phát sinh từ đấy.
Nếu
không ngăn chặn được triệt để thảm hoạ này thì ta không thể hình dung được những
hậu quả khủng khiếp của nó. Nhưng làm thế nào để chấm dứt được dứt điểm thảm hoạ
này thì đấy là công việc của các nhà lãnh đạo, các cơ quan chức năng giúp việc
lãnh đạo. Và đó cũng vấn đề lớn, ta sẽ bàn vào một dịp khác.
Còn
bây giờ, tôi muốn kể tiếp chuyện Dương Tự Trọng.
-
Anh có tin vào tâm linh không?
Dương Tự Trọng bất ngờ hỏi tôi. Tôi hơi ngạc
nhiên:
-
Tại sao ông lại hỏi thế?
-
Là vì trong đời, có những sự việc, em không thể lý giải được anh ạ. Chỉ có thể
khẳng định rằng, hình như có một thế giới vừa hiện thực, lại vừa rất huyền bí
bao phủ quanh mình, thậm chí ở chính trong mình. Đó là thế giới tâm linh
Dương
Tự Trọng bắt đầu câu chuyện bằng một giọng trầm trầm:
- Ở
trong tù, em có hai giấc mơ lạ lắm anh ạ.
-
Lạ sao?
-
Lạ vì sự ứng nghiệm. Em sợ đến vã mồ hôi mà không thể lý giải được. Giấc mơ thứ
nhất đến với em khi em vừa về trại cải tạo này. Lúc đó, em đâu đã quen với việc
cuốc đất, vác đá, hay lao động chân tay. Bởi thế mà rất mệt.
Em
vừa thỉu đi, vâng, chỉ mới vừa thỉu đi thôi chứ chưa phải đã ngủ đâu. Nói đúng
ra, em đang ở trạng thái mơ mơ màng màng kiểu nửa thức nửa ngủ. Em nói chắc chắn
như vậy vì nếu ngủ rồi thì em đã chẳng còn biết gì nữa.
Em
chợt giật mình khi phát hiện thấy có một bóng người đứng ở ngay đầu giường của
mình. Nói đầu giường cũng là nói theo thói quen thôi, chứ thực ra làm gì có giường.
Một tấm ni lông trải trên nền đất của căn lán trại. Đứng trước mặt em là một
ông già hiền lành và phúc hậu. Da đỏ au. Mái tóc bạc trắng. Chòm râu cũng trắng
như cước.
Trông
ông như một ông Tiên, lại như một vị Thiền sư. Sở dĩ giống sư vì ông mặc quần
áo nâu sồng. Nhưng nếu là nhà sư thì ông phải xuống tóc chứ. Ông không xuống
tóc mà tóc ông lại bồng lên như mây. Trông đẹp lắm.
Em
hỏi: “Cụ đi đâu mà lại lạc vào đây? Con rất tiếc là con không thể đưa cụ về nhà
được. Cũng không dẫn được cụ ra khỏi đây được…”. “Ta có lạc đường đâu mà con phải
dẫn đường cho ta. Ta tự tìm đến với con kia mà…”.
“Chẳng
hay cụ gặp con có điều gì dạy bảo ạ?”. “Không! Ta làm sao dạy bảo con được. Ta
chỉ thấy con tử tế nên muốn cứu con thôi. Rồi ta cũng lại muốn con cứu những
người tử tế khác…”
Em
bắt đầu tò mò. Chẳng lẽ ông Bụt đã từng cứu cô Tấm đây ư? Hoá ra những chuyện
hoang đường mà người đời vẫn gọi là chuyện Cổ tích lại hoàn toàn có thật như thế
này ư?
-
Người con hiện đang ủ rất nhiều bệnh. Trong đó có cả mầm mống của bệnh nan y. –
Ông cụ bảo – Nhưng con sẽ không chết ngay đâu. Tuổi thọ của con sẽ bị rút ngắn
lại. Con là người tử tế. Người tử tế bao giờ cũng rất quý hiếm.
Bởi
thế, ta muốn cứu con. Rồi con cứu tiếp những người tử tế khác”. Nói rồi, ông cụ
rút trong tấm áo nâu rộng ra mấy nhánh lá xanh xanh, thân màu tím có gai.
Đưa
cho em, cụ dặn: “Đây là một cây thuốc
quý. Rất quý mà trời phật và các đấng anh linh đã ban cho con người…”.
“Vậy con có thể tìm nó ở đâu?” – Em thật sự bàng hoàng. “Nó ở quanh con đấy.
Ở
cả trên đỉnh núi Tam Đảo nữa. Nhiều lắm. Con cứ ra đó mà hái. Và tốt nhất, con
hãy hái buổi sáng. Buổi chiều hái cũng được. Nhưng hay nhất là hái khi chưa có
ánh nắng mặt trời…”.
Ông
cụ cẩn thận chỉ cho em từng rảnh lá: “Nhớ là lá xanh nhạt. Thân tím. Lại có gai
nhé. Đừng nhầm nó với các thứ cây khác”. “Vậy cây này chữa được những bệnh gì
thưa cụ?”.
“Nhiều
lắm. Đặc biệt là tiêu độc. Bệnh tật đều do các chất độc lưu cữu qua miếng ăn,
cái uống và khí trời mà ta đưa vào cơ thể mình. Con cứ băm ra, phơi khô. Nhưng
nhớ phơi trong bóng râm. Còn tốt nhất là uống tươi.
Con
cứ lấy một nắm, cho vào ấm đun. Rồi uống như uống nước chè, nước vối thôi. Thế
mà rồi bao nhiêu chất độc ở trong gan, trong máu con sẽ tiêu hết đấy. Những mầm
mống của bệnh ung thư, bệnh tiền liệt tuyến cũng sẽ hết. Con sẽ ăn ngon, ngủ
ngon. Khí huyết thông suốt…”.
Em
bừng tỉnh. Mồ hôi vã đầm đìa. Ngay chiều ấy, em đã báo cáo quản giáo giấc mơ lạ
lùng. Rồi để kiểm nghiệm giấc mơ lạ, em bắt đầu lùng tìm ngay trong khu vực
trang trại mà mình đang lao động cái tạo.
Chiều
đó mưa. Rừng ẩm ướt lắm. Sương mù giăng suốt ngày đêm. Không khí rất lạnh.
Nhưng em vẫn vã mồ hôi, khi nhìn thấy loại cây ấy. Đúng là loại cây ông cụ đã
chỉ cho em trong giấc mơ. Lá xanh nhạt, thân tím, lại có gai nhỏ và sắc. Mà nhiều
lắm.
Cũng
trong chiều ấy, em gặp nhiều người dân, chủ yếu là đồng bào Dao. Họ đi tìm cắt
chính những loại cây em đang tìm rồi quấn thành từng bó gùi xuống phố. Em hỏi
thì họ bảo, họ cắt bán cho thương lái Trung Quốc.
Bao
nhiêu các “chú khách” cũng mua hết. Bán dễ lắm. Cứ mười ngàn một ký. Có người
quơ một ngày mà kiếm được triệu bạc. Không ít người còn tậu được cả xe máy nhờ
loại cây dây gai “khí gió thổ tả” này. Hoá ra người Trung Quốc đã biết cây thuốc
quý của ta.
Họ
khai thác đến cả năm nay rồi. Hàng chục tấn thuốc quý đã lọt vào tay thương lái
Trung Quốc. Cần phải chặn ngay.
Em
báo cáo các anh quản giáo nên thu mua. Đúng là thuốc quý rồi. Nếu không quý,
sao Trung Quốc họ lại săn tìm. Tốt nhất, mình nên trả gấp đôi. Họ trả mười ngàn
thì mình nên trả hẳn hai mươi ngàn.
Em
bảo bà con đừng bán cho thương lái Trung Quốc. Họ hay lừa mình lắm. Họ mua rễ
quế để giết cây quế. Mua móng trâu bò để tiêu diệt trâu bò. Bà con đừng tin bọn
người xấu. Tất nhiên, em nói vậy thì họ cũng biết vậy.
Biết
nhưng đã chắc gì họ tin. Làm sao mà tin được người đang bị tù tội. Chỉ có điều,
mình trả cao hơn, dù không được gấp đôi,
nhưng vẫn cao hơn nên họ không bán cho Trung Quốc nữa…
Dương
Tự Trọng cười sảng khoái, như một cảnh sát hình sự, kẻ khắc tinh với tội phạm vừa
đánh xong một vụ án kinh tế kiêm săn lùng những bí mật quốc gia…
-
Em có đề nghị các anh quản giáo gửi cây thuốc này cho một số bạn bè em, để họ
nghiên cứu xem giá trị thực của nó đến đâu. Nhiều bác sĩ là những nhà khoa học
họ đều đánh giá đây là cây thuốc quý. Rất quý. E
m
và bè bạn em trong trại uống thấy cực tốt. Mỡ máu tiêu hết. Ổn định tiểu đường.
Gan thận rất tốt. Nước tiểu trong. Ngủ cực ngon. Đúng là thần dược thật. Em sẽ
tặng anh một ít để anh dùng thử, anh sẽ thấy hiệu nghiệm ngay.
-
Thế còn giấc mơ thứ hai?
-
À, đấy lại là cuộc gặp gỡ với bố em. Ông cụ đến thăm em – Giọng Dương Tự Trọng
nghẹn lại - Lâu lắm rồi, em mới được gặp bố. Và rồi bố con lại gặp nhau gặp
trong hoàn cảnh này. Em thấy ông cụ cứ đứng nhìn em trân trân.
Em
bảo: “Bố nói gì với con đi chứ! Mẹ khoẻ không? Con thực sự có tội với bố mẹ. Những
lúc bố mẹ cần có con ở bên cạnh nhất thì con lại đang ở trong hoàn cảnh thế
này. Bố em vẫn chẳng nói gì. Chỉ nhìn em thôi. Nhìn trân trân.
Ông
đưa tay xoa đầu em như xoa đầu một đứa trẻ. Hệt như ngày nào em còn ấu thơ. Mỗi
lần ông về em lại sà vào lòng ông. Rồi ông khóc. Lần đầu tiên trong đời, em mới
được nhìn thấy bố em khóc. Nước mắt lại có máu. Máu lại nhỏ xuống cả mặt em.
Thế
là em khóc ầm lên và choàng tỉnh. Mấy đứa bạn tù ở trong cùng buồng giam cũng tỉnh
giấc theo. Lúc ấy là 4 giờ 15 phút ngày
25 tháng Giêng năm 2016. Em bảo các bạn cùng buồng giam: “Bố tôi mất rồi. Cụ vừa
mới mất cách đây ít phút thôi. Chắc chắn là cụ mất rồi. Chắc cụ tìm đến con để
vĩnh biệt con…”.
Dương
Tự Trọng ngồi lặng. Gương mặt xâm xâm một nỗi buồn thăm thẳm. Anh quay mặt vào
tường của căn phòng khách trại cải tạo. Hình như anh khóc. Tôi lặng lẽ nhìn ra
khung cửa sổ mở rộng. Một vạt đồi xanh mướt cây trái, rau khoai. Đó là thành quả
lao động của người tù đặc biệt này.
- Sau
này có người nhà vào thăm, em mới biết sự thật. Đúng là lúc ấy bố em đang hấp hối.
Bố em mất lúc 5 giờ 15 phút. Nghĩa là đúng một tiếng sau giây phút em “gặp cụ”.
Và
như thế, có thể trong lúc tử biệt sinh ly, âm dương hỗn độn, hồn đang lìa thể
xác, bố em nghĩ đến em chăng? Em ân hận lắm. Đau khổ lắm. Nhưng chẳng biết làm
thế nào. Vì chính bố em dạy em làm người tử tế. Mà người tử tế thì trước hết phải
tử tế với những người ruột thịt, người thân, rồi đến mọi người…
Ngừng
một lát, Dương Tự Trọng tiếp tục. Giọng ngột ngạt:
-
Bố mẹ em đều là cán bộ cách mạng lão thành. Cụ ông quê Thanh Miện, cùng Hải
Dương với anh đấy. Ông cụ tự hào về anh lắm. Cụ đã hai lần đến thăm nhà anh, hồi
anh còn đi học ở quê cơ. Cụ rất muốn em làm thơ.
Làm
thơ nhưng không phải để trở thành nhà thơ, mà để làm một cảnh sát hình sự. Cụ bảo:
“Một cảnh sát hình sự mà có trái tim nhân ái của một thi sĩ thì cũng sẽ khác đấy.
Cảnh sát hình sự mà không có trái tim nhân ái thì sợ lắm.
Thậm
chí là tai hoạ. Cụ muốn em đi theo con đường của ông. Làm một chiến sĩ an ninh
Cách mạng. Nghĩa là làm một cán bộ cách mạng đúng là cán bộ cách mạng. Rồi làm
tiếp những gì mà ông không kịp làm hoặc không làm được.
Em
có nhiều thơ lắm. Nhiều bài đã được các nhạc sĩ phổ nhạc. Trong đó có không ít
bài đã trở thành những ca khúc nổi tiếng. Như bài “Mẹ ơi” của nhạc sĩ Phú
Quang. Anh có thể nghe bài thơ phổ nhạc này qua giọng hát của ca sĩ Tấn Minh và
rất nhiều các ca sĩ nổi tiếng khác ở trên mạng:
Chỉ
có mẹ thôi
Này
là ốm đau...
Sai
lầm, lạc lối
Chẳng
giận con
Kiên
trì, nhẫn nại
Lo
lắng, thương yêu
Ngọt
dịu lòng
Chỉ
có mẹ thôi
Không
bỏ con dù thế nào đi nữa
Trái
tim nồng nàn vị tha vời vợi
Đau
đáu vì con, nhẫn nhục trọn đời
Chỉ
có mẹ thôi
Con
vào đời vất vả
Gần
gũi không rời
Cao
cả, sáng ngời
Chỉ
có mẹ thôi!...
Đúng
thế đấy. Anh ạ. Dù con cái có thế nào, thì mẹ cũng chẳng bao giờ bỏ con. Còn mẹ
là còn niềm tin để chúng ta tiếp tục sống. Em còn một bài thơ nữa cũng viết tặng
mẹ:
Chiều
Đông
Cánh
chim
Hun
hút trời xa
Mẹ
già...
Mắt
đỏ
Hoàng
hôn héo úa
Mẹ
ơi đừng buồn
Con
không thấy khổ...
Thanh
cao
Gió
lộng bốn trời
Giả
dụ không có mùa Xuân
Hoa
vẫn đơm bông
Giả
dụ...không còn ngày Tết...
Mẹ
vẫn chờ mong
Lòng
mẹ mênh mông
Thăm
thẳm...
Chiều
Đông
-
Nghe nói bà cụ ở trong đội nữ du kích Hoàng Ngân…
-
Cái đó thì em không rõ lắm đâu. Vì mẹ em chẳng bao giờ kể về mình. Nhưng mẹ em
đúng là nữ du kích. Cụ là Trần Thị Hương. Một chiến sĩ cách mạng kiên cường. Ấy
là nghe dân làng nói thế.
Ngày
xưa, ngoài làm du kích, mẹ em còn tham gia phụ trách thiếu nhi cứu quốc. Nhiều
đội viên được cụ đào tạo sau này đều rất thành đạt. Trong đó có bác Phạm Thế
Duyệt, uỷ viên Bộ Chính trị. Em rất ân hận vì đã làm bố mẹ em buồn. Nhưng chẳng
có cách nào khác được. Em cũng ân hận là để bạn bè em vướng vào lao lý. Họ cũng
vì em mà mắc tội.
-
Nếu không có sự cố, khéo bây giờ ông lên Tướng rồi. Việc không tố cáo ông anh
phạm tội là điều có thể hiểu được. Nhưng còn việc giúp ông ấy chạy trốn thì thật
không ổn một chút nào…
- Vâng! Đúng thế. Em biết chứ. Em biết là không
thể trốn được. Khi công an quyết bắt thì không thoát được. Em là cảnh sát hình
sự. Em biết rất rõ điều này. Chính em cũng khuyên anh em ra đầu thú. Đừng trốn
đi. Không thể thoát được đâu.
Nhưng
anh em lại cứ tin vu vơ vào một anh nào đấy. Chẳng ai cứu được nếu đã phạm tội.
Em đã khuyên anh ấy rồi. Nhưng anh ấy cứ muốn làm như vậy mà em không thể ngăn
được thì cũng đành phải chiều thôi, vì đó là anh ruột, lại đang lúc hoạn nạn.
Em
thương anh ấy lắm. Bao nhiêu năm anh em gắn bó với nhau, no đói có nhau. Biết
làm thế nào. Bỏ anh thì không đành mà cứu anh thì sẽ chết theo anh. Em biết anh
ấy sẽ bị bắt.
Không
chóng thì chầy, anh ấy sẽ bị bắt. Đấy là điều không thể khác được. Em là cảnh
sát hình sự. Em rất hiểu điều này. Anh ấy bị bắt và em cũng sẽ bị bắt. Và bây
giờ thì anh thấy đấy. Tất cả đều đúng như những gì em đã biết trước…
-
Mình tin rằng, với truyền thống gia đình cách mạng, với thành tích xuất sắc của
ông trong chiến đấu chống tội phạm và với cả những đóng góp rất lớn của ông cho
ngành công an, rồi ông cũng sẽ sớm được ân xá thôi. Mình mong thế. Nhiều người
hiểu ông và các đồng nghiệp của ông cũng đều mong thế. Nếu được ra tù thì ông sẽ
làm gì?.
-
Như em đã nói với anh rồi. Trở lại với ngành thì chắc không thể được rồi. Nếu
có được ưu ái thì em cũng đã hết tuổi. Em sẽ tìm một việc làm gì đó để kiếm sống.
Rồi em sẽ viết về những kinh nghiệm chống tội phạm, để trao truyền cho đồng đội
mình và các em ở thế hệ sau. Em chỉ còn mỗi cách đó để cống hiến nốt những gì
em có cho ngành thôi.
Dương
Tự Trọng ngồi lặng. Có lẽ chẳng có ai yêu công việc của một cảnh sát hình sự
như anh. Cũng chẳng ai yêu ngành công an như anh. Nhưng số phận thật nghiệt
ngã. Tiếc cho anh. Tiếc cho cả ngành công an nữa.
-
Em tốt nghiệp xuất sắc ở các trường đào tạo chuyên môn. Lại có bằng đào tạo luật
sư. Em sẽ làm luật sư, ở các văn phòng luật sư cá nhân. Rồi tham gia điều tra nữa.
Theo kiểu cá nhân, như những thám tử tư chẳng hạn. Nghĩa là làm một người tử tế.
Rồi bênh vực những người tử tế mà bị oan khuất. Như thế có viển vông không?
Tôi
biết nói sao với Dương Tự Trọng bây giờ? Chỉ mong anh sớm được toại nguyên, để
làm một người tử tế!”
(
Trần Đăng Khoa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét