Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Ngày mình đi…

7 năm trời Nam, ngày mình đi, ngoài đó cuối xuân, nhưng vẫn vương hương hoa nhãn, hoa bưởi…, những khao khát, những hy vọng, những đam mê của đời kẻ viết nhưng nhất quyết không lách.
Nơi phương trời mới, nhưng không lạ, những tưởng mang theo được tất thảy những gì là thương yêu của mình cùng tới đất phương Nam.
Hạnh phúc chỉ như bóng câu qua cửa, khi chị nói không ngờ có ngày cả gia đình lại về một mối bên nhau giữa trời đất phương Nam.
Đêm nay, sau bao nhiêu đêm, lại ngồi kỳ cạch bên bàn phím, để mặc cho cảm xúc dâng lên nghèn nghẹn, nước mắt muốn ứa ra mà lòng tê tái.
Có thể ngày mai, ngày kia, bố mẹ về lại nơi ấy, và không muốn quay trở lại mảnh đất này.
Có thể khi bố mẹ trở lại mảnh đất này, con sẽ trở về nơi khác…
Nhưng tất cả, vẫn chỉ một nỗi lòng, tình phụ tử và mẫu tử, con có làm một điều gì không như bố mẹ mong muốn, đấy cũng chỉ là số phận cuộc đời, không bao giờ là nghịch tử.
Tháng 4, mình đã trở về đi trên con đê ngày xưa, ngày mà chân trần theo mẹ đi chợ Cống Tráng, cả buổi chợ chen chúc nhau trong dòng người xuôi ngược, mồ hôi ướt đẫm lưng áo mẹ, ống quần lấm lem bụi đất, trong cái túi lưới nhựa màu vàng chỉ có một sóc cua và mớ rau đay lá đã mềm vì héo hắt.
Tháng 4, mình về thắp hương ông bà ở mả quan, mùi hương vẫn như cách đây mấy chục năm, nhưng mắt mình đã mờ khi đọc dòng chữ trên bia mộ, không biết do mắt mình hay dòng chữ khắc trên bia đã nhòe theo năm tháng.
Tháng 4, mình đi lại trên quãng đường ba năm học cấp ba với bùn trơn lầy lội khi mưa dầm, với bụi mù mit khi trời hanh khô, với những mảng rơm dầy đặc quấn lấy bánh xe nhích đi từng tý một. thót ruột, thót gan cố đạp cho kịp đến trường đúng giờ vào lớp.
Tháng 4, với những bữa cơm gạo mậu dịch vẫn còn nguyên mùi mốc meo, chan với canh rau lang xanh như mực, nuốt với miếng cà nén mặn đến rụt cả đầu lưỡi sau những buổi học về mà thấy ngon như ăn yến tiệc…
…Ngày mai, ngày kia…khi bố mẹ trở về nơi ấy….
Mình đã thấy trước được điều đó, nên không muốn nghĩ gì nữa, dẫu mắt cứ rớm ướt, với những nghĩ suy nghẹn lòng…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét