Thứ Năm, 30 tháng 4, 2020

Khúc dân ca


Thỉnh thoảng đổ đốn mình cũng hay viết linh tinh. Nhớ dạo karaoke kỹ thuật số mới tràn về làng, trong một lần đi hát, tình cờ tìm được bài: “Em ở nơi đâu” của Phan Nhân, mình đã say sưa hát, hát đi hát lại làm cho tụi đi cùng giằng mic, cấm hát! Dưng chúng nó chả biết, bài ấy ở bên mình từ khi còn nhỏ xíu, hồi ấy bố đi B, mẹ dạy học nơi xa, ở nhà với nội, cô đã ru mình ngủ trên chiếc võng đay suốt một thời gian khó ấy bằng lời ca, giai điệu của “Em ở nơi đâu”…và rất nhiều bài nữa! Mãi sau này, khi nhớn tướng rồi, hai ca khúc mỗi khi nghe lại thấy rưng rưng, đó là “Em ở nơi đâu”; “ Đêm nay anh ở đâu”; “Tình em”…!!! Thời của bố mẹ thật tự hào, cũng thật oanh liệt!
Cũng trong một đêm mất ngủ, rất chi là tâm tư và nhớ về cái thời của bố mẹ, mình đã viết một bài gọi là thơ với tiêu đề: “Khúc dân ca”. Kể từ cái đêm đó đến giờ mình không mần cái gọi là thơ nữa. Chẳng hiểu vì sao??? Nhân kỷ niệm Ngày 30/4, mình biên nó lên đây, âu cũng là để nhớ lại những ngày tháng xa ngái đói khát về cơm gạo, nhưng đầy ắp tình người:
KHÚC DÂN CA
Ngày xưa mẹ tiễn cha đi
Hoa bưởi ướp giữa trang thư quê nhà
Con cò trong khúc dân ca
Ngủ trên cánh võng theo vào giấc mơ
Năm tin đợi, bốn tin chờ
Mặn trong nước mắt dâng đầy bờ mi
Chiến tranh rồi cũng qua đi
Cành đa thì cỗi, cành si cũng già
Trẻ thơ mình đã lớn ra
Chẳng còn quen khúc dân ca ngày nào
Đã quên thăm thẳm trời sao
Đã quên ngọn gió xạc xào đêm đông
Không gian rộng đến mênh mông
Người xưa rồi cũng hòa trong sông dài
Chiều hôm rồi lại sớm mai
Chúng mình quên hết những bài dân ca./..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét