Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Chậm và nhanh

Cái sự chậm và nhanh ở nước mình xem ra nói mãi vẫn không hết, nói mãi vẫn cứ muốn nói nữa, không thấy chán tý nào.
Chậm chạp và nhanh chóng không phải áp dụng ở đâu, khi nào cũng là tốt, những đa phần nhanh thì hay mà chậm trễ là dở.
Nước mình có những sự chậm trễ đến bất ngờ, mãi thành quen.
Sự chậm chạp trở thành tự nhiên như việc cây cầu dân sinh tên là Hòa Viên ở Chương Mỹ, Hà Nội, dài 200 mét,  thi công 4 năm vẫn chưa xong.
Chậm 2 năm so với tiến độ, cây cầu gần như hoàn chỉnh nhưng thiếu mỗi đường dẫn do một số hộ dân chưa chịu di rời. Bởi vậy, nên người dân vẫn ngày ngày trèo thuyền nan đi lại qua cái khúc sông bé ti ti này.
Cái sự cầu xây xong đã lâu mà không làm được đường dẫn lên cầu ở ta bây giờ là chuyện quá thường, nên xem ra chẳng có gì phải bàn cãi.
Đi máy bay, bị chậm giờ thành mốt, câu chuyện này thành quen, người ta không hỏi nhau, đi hãng nào? Chuyến mấy giờ ? mà hỏi trễ mấy giờ. Bởi vậy, đi chuyến nào trễ ít nhất, hành khách cười vui mãn nguyện và còn cho là số mình may mắn, hạnh phúc hơn vô số người khác và còn cảm ơn hãng bay.
Có cái chậm làm người ta phát điên, đó là các tử tù nằm dài cổ đợi có thuốc độc để tiêm, nằm mãi không có thuốc đến phát điên lên đòi tự tử…nhưng vẫn cứ phải chờ thuốc???
Kể ra bao nhiêu cái chậm, kể mãi cũng chẳng hết. Kể sang đến cái nhanh, tưởng nhanh ai cũng thích, nhưng có một cái nhanh thành tệ nạn ở xứ mình. Người ta đi trên đường ai cũng muốn nhanh, giành đường của nhau, không ai nhường ai, xe máy lấn sang tuyến ô tô, ô tô vượt vào đường tàu hỏa. Đèn đỏ cũng vượt…một tay cầm lái, một tay nghe điện thoại, phi vù vù, thật nhanh, tưởng để làm gì, hóa ra bạn gọi đến uống cà phê, uống rượu, đi nhanh cho kịp.!!!thế nên cái sự nhanh này, trung bình mỗi ngày cướp đi 30 chục mạng. Ôi cái xứ mình, nhanh nhanh, chậm chậm, sắc sắc, không không…thấy mà kinh hãi./..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét