Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Thơ tình cuối mùa thu

Đêm phương Nam se lạnh như cuối thu xứ nhãn, nghe “Thơ tình cuối mùa thu” mà như thấy quê nhà hiện ra trước mắt! Thấy cả mùi hoa sữa nồng nàn dọc đường Điện Biên, hương không cất lên nổi đầu người vì không khí đặc quánh, đành bám chặt vào tóc. Hoa sữa còn mang cả hương thơm nồng xuống cuối đường, tới tận Nguyễn Du. Hành trình tới trường của em cũng hiện ra rõ mồn một, Nguyễn Du, Điện Biên, Nguyễn Văn Linh…, “…Lối đi quen bỗng lạ, cỏ lật theo chiều mây, đêm về sương ướt má…”, ngày ấy, những cái tên kia chưa kịp để lại ấn tượng, ngỡ rằng, mãi mãi sau này, nơi ấy chỉ là một quãng thời gian tạm dừng nghỉ trên chặng đường đời. Nhưng, bất ngờ, giờ trở nên quá đỗi thân thương. Tám năm, xứ đó, đón người về, không dài, nhưng cũng không quá ngắn so với một kiếp người, những con đường đã qua nằm lại trong ký ức, không nghĩ sẽ bị đánh thức dậy, bởi kỷ niệm quá nhạt nhòa. Nhưng bây giờ, những con đường gắn với kỷ niệm của em, lại thấy gần gũi, quá đỗi thân thương! Có những con đường học trò em đi nhiều đến độ thuộc làu từng đoạn mấp mô, từng viên đá lăn lóc bên búi cỏ. Có những con đường chạy tít tắp ra bãi cát sông Cái, với trò nghịch dại trưa hè năm cuối cấp, mỗi chuyến xe qua mịt mù bụi đất. Có con đường nước mắt em tuôn rơi khi dứt ruột đưa người thân yêu nhất rời xa mình. Có con đường tiễn em xa quê, lên với chốn phồn hoa, đô thị…, tất cả, những con đường ấy gắn bó với em một thời, giờ lại thành nỗi nhớ day dứt trong mình! Để giờ chết lặng nghe thơ tình cuối mùa thu mà nhớ thương không nguôi, khắc khoải bao đêm, để mình tin rằng:”… Thời gian như là gió, mùa đi cùng tháng năm, tuổi theo mùa đi mãi, chỉ còn anh và em, chỉ còn anh và em, cùng tình yêu ở lại…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét