Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

Thiếu phụ mùa đông

Em hát trên cánh đồng, Cánh đồng không còn hoa cúc vàng mới nở... Bàn tay người trong gió, Quờ nắm sương mai trắng tóc trên đầu... Đôi mắt lạnh thuyền câu, Nắng chiều nhạt chỉ còn tình ấm lửa? Sông dài hút gió, Miền hư vô cũng hóa bồng bềnh... Em hát cho một miền xanh, Rừng đã thắm môi hồng lên như lửa... Anh nhặt từng lá khô trong gió, Thắp yêu thương, Để sưởi ầm hồn người... Miền xa cũng là miền khát trong đời, Miền gần cũng là miền chân trần tắm gội, Phù sa ngấn sương đêm ùa tới, Và bao nhiêu hoang vắng bỗng úa vàng... Ai là cơn gió rét đi hoang? Thổi mải miết giữa đời em mắc nợ? Đi tìm hoa giữa nghìn ngày sương gió, Mùa đông tràn những dự cảm vu vơ... Thiếu phụ mùa đông, Đong đầy sương trắng, Em hát cho hoa vàng nắng... Anh với Mùa đông. Rủ lá khô về... (Nguồn: Thái Thăng Long)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét