Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Những ngày cuối năm…

Cận kề Tết Nguyên đán, lại một cái Tết nữa xa quê. 5 năm, 4 cái Tết, thời gian nhanh như chó đuổi. Hết ngày dài lại đêm thâu, tuần qua tuần, tháng qua tháng và lại một năm mới. Một chuyến đi xa về thấy cả nhà ốm lăn lóc, bố mẹ sốt, ho suốt đêm, gà gáy sáng vẫn thấy ho, nghe tức hết trong ngực. Có lẽ khí hậu trong này đang chuyển theo ngoài đó, mọi năm, sau noel, giờ này nắng lắm rồi, vậy mà đêm và sáng lạnh run rẩy, thời tiết vậy nên sinh bệnh cho người già. Nhưng âu cũng là qui luật cả thôi, bố mẹ đã sang phần cuối của dốc bên này cuộc đời mất rồi… Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm, nhìn mẹ đi lẫm chẫm từ nhà xuống bếp đã thấy lòng se sắt. Nhìn những động tác chậm chạp của bố cầm ấm pha nước đã thấy tuổi già đè nặng lên hai vai, cánh tay và cả bàn tay! Giờ Tết đâu còn ý nghĩa với mình nữa, tuyệt nhiên hết sạch rồi, cảm nhận mờ ảo, tâm trạng như vô cảm với Tết… Chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm… ngoài đường người đi cũng có thấy đông hơn, ồn ã hơn, đã thấy mai vàng chúm chím nở đâu đó bên tường nhà ai. Hàng quán thấy rực lên màu vàng, đỏ của những thứ nước giải tỏa những cơn khát của bao trận nhậu nhẹt tơi bời thâu đêm suốt sáng mừng năm mới. Mình chỉ thấy buồn và buồn, buồn nhiều đến nỗi không buồn hơn được nữa! Mỗi cái Tết đến, điều không muốn, không dám nghĩ ấy lại càng đến gần hơn với mình, đó là cái ngày mà mình sẽ phải dần xa những người thân yêu nhất! Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm… Đọc tin tức càng thấy cuộc sống con người quá mỏng manh, yếu ớt, sự sống hữu hạn, ngắn chẳng tày gang. Một chiếc UH1 rơi, thế là mang theo cả 4 người ra đi, chỉ còn mấy ngày nữa là Tết. Một cô gái căng đầy sức xuân với cái chết nghiệt ngã trong nhà trọ. Một đám cưới trở thành đám tang…., không ngày nào, không có những cái chết tức tưởi. Giờ thân xác trôi bồng bềnh trên sông, hay nằm dấp dúi trong bụi cỏ bên đường còn sẵn hơn cả ngày xưa đi bắt cá rô chết cóng mùa đông ngoài quê! Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết, mình cầu mong cho những gì mình đang cầu mong và an ủi rằng, cuộc sống là vốn quí, mình đang tồn tại, đang sống cùng với những người thân yêu của mình như thế này là điều tuyệt vời nhất rồi, dù bệnh tật đang hành hạ những người thân yêu và bệnh tật rồi thì cũng sớm qua!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét