Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Tombe La Neige

Mùa đông năm nay ngoài đó đã hứng vài trận rét đậm, thời tiết trong này năm nay thật lạ, cũng lạnh theo, qua Noel đến cả tháng rồi mà sáng ra trời vẫn lạnh, có hôm còn dưới 20 độ, cảm nhận như đông ngoài đó đã dịch chuyển theo mình vào phương Nam. Cũng sương mù, cũng hanh hao, cũng lạnh toát tay chân những buổi sớm hay đêm khuya mờ ảo đèn đường vàng vọt. Chợt nhớ ngày ở ký túc xá Đại học Sư phạm Hà Nội 1, một đêm đông muộn, nghe từ bên nhà A8, tiếng cát sét của phòng nào đó vọng ra giai điệu du dương, trầm bổng. Tiếng Ngoại quốc, mình không hiểu, nhưng giai điệu thì tuyệt vời, càng lắng nghe càng thấy đê mê… Nghe trong đêm khuya càng đê mê tợn…, đứng trên ban công tầng 5 nhìn ra sân vận động, một khoảng trời đêm đông Hà Nội chỉ một sắc vàng của đèn đường, hơi sương lạnh toát của mùa đông mà thấy lòng rưng rưng! Mãi sau này, khi mua được chiếc cát sét và trong một lần đi mua băng ở ngoài tiệm, nghe thấy giai điệu quen thuộc ấy, mình đã mừng rú lên như bị động kinh, hỏi mua liền và cũng lần đầu tiên biết tên bài hát này, do ca sỹ Ngọc Lan hát. Đó là ca khúc: Tombe La Neige, được dịch ra là “Tuyết rơi”. Lúc đó cũng mới biết là của Pháp…, và đây, lời Việt của Tombe La Neige: “Ngoài kia tuyết rơi đầy, sao anh không đến bên em chiều nay, ngoài kia tuyết rơi rơi, trong băng giá tim em tả tơi. Đâu đây đám tang u buồn, mắt ai vương lệ thẫn thờ, lũ chim trên cành ngu ngơ, khóc thương ai đời bơ vơ. Không có anh vuốt ve đêm nay, môi mắt em xanh xao hao gầy. Tuyết vẫn rơi đầy trên cây, giông tố như vô tình qua đây. Tuyết vẫn rơi rơi, chiều nay sao anh không đến bên em? Tuyết rơi, tuyết rơi, phủ kín hồn em một màu tang trắng. Buồn ơi ta khóc thương thân mình, vắng em căn phòng giá lạnh. Nỗi cô đơn nào không đau, nhớ thương bao giờ qua mau./…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét