Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

Đời!

Mình về Bắc, 10 ngày, mỗi ngày trôi qua rất nhanh! Cứ nghĩ, chừng ấy thời gian sẽ làm được rất nhiều dự định, nhưng 10 ngày vẫn không đủ để làm được hết những gì đau đáu nghĩ từ trước khi ra ngoài ấy. Ra đúng hôm trời trở lạnh! Cái rét giữa đông ngấm vào người ngay từ khi thoát khỏi cửa máy bay. Cái rét thân thương của quê mình, khắc khoải sau hai ngày, cái đêm ngủ giữa cánh đồng Phần Lâm, quê mình với ông anh không họ hàng, không cùng làng, để rồi sáng mai ra, nhìn nước dưới hồ nuôi cá của anh, nước trong như “mắt ma”, cá cũng không còn muốn buồn bơ vơ vì lạnh! Gió Bắc thổi ào ạt, lạnh thấu sương, nhưng thấy lòng như ấm lại giữa trời đông quê mình! Lần đầu tiên về nhà mà không vào được ngôi nhà mình đã sinh sống bao năm, chỉ bởi lẽ, chẳng còn ai ngoài này, có một người cầm chìa khóa cổng là bà chị dâu, nhưng chị không có nhà vì chị đi làm! Đứng nhìn vào khoảng sân, mảnh vườn, nhìn những gì thân thuộc với mình suốt một chặng đường đời thơ dại, thấy tất cả những gì của thời gian vẫn còn như in không hề thay đổi. Thắp nén nhang ngoài mả quan, cho cụ, ông bà và bác, rồi lặng lẽ đi! Vẫn nói những câu như ngày xưa mình vẫn nói, cuộc đời như một cuộc chơi, phiêu du rồi lại phiêu du, rồi cũng về với những người đi trước! Ra Hà Nội, thực hiện đúng như những gì mình đã tâm niệm trước khi về Bắc! Về mộ Ngân, thắp hương cho Ngân, vợ thằng bạn cùng cơ quan. Chỉ biết nói một câu, em sống khôn chết thiêng, phù hộ cho chồng em và các con em còn trên cõi trần làm được những gì bố con nó mong muốn, cũng đừng băn khoăn gì, bởi trần gian là đắng cay, ai cũng phải gánh chịu những kiếp nạn ấy! Thắp hương cho vợ Đính, thằng em mình, cũng chỉ biết nói câu, nếu hôm bọn anh đưa em từ chùa Gạo Lứt (Bà Rịa) về Sài Gòn, có điều gì không phải, em hãy bỏ qua cho bọn anh! Bởi, giữa cái sống và cái chết, bọn anh chưa thấu đáo như những người ngồi chung trên chuyến xe ấy! Nhìn di ảnh hai đứa em, mình càng ngẫm ra rằng, đời sống trên trần gian này chỉ như một cuộc chơi, tất cả rồi mình sẽ gặp lại nhau ở kiếp khác, nếu như mình có duyên. Và như vậy, tất cả, trên cõi đời này, chỉ là phù vân như người xưa từng nói, tiền tài, danh vọng, để làm gì, nếu chỉ một khoảng ngắn trên cõi đời này sống không thật lòng với nhau? Chẳng có cái gì là của mình đâu, đừng hi vọng hão huyền, đến thân xác mình cũng chẳng phải của mình thì lao tâm khổ tứ làm gì cho những điều phù du? Một mùa đông rất ngắn đã đi qua đời mình, và cũng chẳng bao lâu nữa, mình cũng không thể biết mùa gì sẽ đón mình, nơi mình chẳng thuộc về mình nữa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét