Cái ảnh này, mình chụp khi
đứng trên một tầm khá cao ở tòa nhà cao nhất Sài Gòn! Khi đứng trên cao, người
ta thường thấy mọi thứ thật nhỏ nhoi, bé bỏng!
Lần đầu tiên thấy Sài Gòn
nằm trong tầm mắt mình, thấy hòn ngọc viễn đông cũng chẳng đẹp là mấy! lổn nhổn
như gã thợ xây nhà cấp 4 cho mình đánh rơi vữa.
Đường sá không được vuông
vức cho lắm, kênh rạch phần lớn đào mà ngoằn ngoèo! Không thẳng như ông Thoại
Ngọc Hầu đào bằng tay ở dưới miền Tây !
Nhưng…, chỉ dăm năm, thấy
Sài Gòn thân thương, dù mình chẳng ở đó nhiều, trừ những hôm đi làm và ở lại…
Mình đã hiểu ra, thân thương
thì phải gắn với gì thân thương…
(Khỉ thật, không up được ảnh, nhưng chính là cái ảnh ngay ở dưới đấy!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét