Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Chuyện phim ảnh

Cái sự xem phim giờ thấy thật phong phú đa dạng, lúc nào và ở đâu cũng có, thế mới biết thời đại văn minh, con người sung sướng vô cùng, nhất là tụi trẻ. Chẳng cần đi đâu thì ở nhà, cầm cái điều khiển đứa trẻ lên ba bấm túi bụi là màn hình ti vi to như cái bàn sẽ chuyển từ kênh này sang kênh kia, thỏa sức chọn phim mà xem, chẳng hoạt hình thì chuyện cổ tích rồi văn nghệ, văn gừng. Không thích xem thì đi ra rạp, giờ nào cũng có phim chiếu cho mà xem, no mắt, phim bây giờ cũng khác ngày xưa, tận ba, bốn D gì đó, mà có khi tận mười D gì rồi ấy chứ, bởi khoản này mình mù tịt vì gần 30 năm rồi đâu có biết xem phim màn ảnh lớn trong rạp. Nhớ lại cái thời tuổi thơ ảm đạm của mình cách đây mấy chục năm, những năm đó đã thuộc về thế kỷ 20. Phim ảnh là điều vô cùng xa xỉ đối với những đứa trẻ như mình. Thậm chí cả với những người đã nhớn. Lần đầu tiên biết chiếu phim là hồi mình 5 tuổi, ngày ấy, mẹ gửi mình về ở với ông nội ở quê, mà quê mình, ngày ấy mọi người gọi chiếu phim là chiếu phin. Năm ấy, vẫn nhớ dư in trong đầu, nhà ông nội ngay ở đình làng, cạnh đình có cái sân gạch rất rộng, gọi là sân kho ( ngày ấy thấy nó rộng, nhưng sao giờ về nhìn nó bé tí, cũng thể do mình già đi, nên mắt có vấn đề! Hehehe). Buổi tối, nghe tiếng cái máy gì đó nổ rì rì, ánh đèn thì sáng quắc, hắt lên một vùng văn minh khá rộng giữa làng, cái ánh sáng văn minh ấy báo hiệu cho các làng khác, xã khác rằng, tối nay ở đây có chiếu phim! Rồi sau đó là tiếng người nói oang oang trong cái loa sắt, mình thật kinh ngạc, vì sao nói to quá thể vậy? Mình hỏi ông? Người ta làm gì ở sân đình làng vậy? Ông bảo: - Tối nay có đoàn chiếu bóng về phục vụ mọi người! Mình hỏi, chiếu bóng là gì hả ông? Ông tiếp lời: - Là chiếu phim! Vậy là chỉ biết đến đó, vì ông cũng chẳng cho mình đi ra sân kho, mặc dù rất thèm bởi cái thứ ánh sáng mê hoặc của mấy cái bóng điện giữa đêm quê mịt mùng tối om. Ông nói, ở đó đông người, ra chỉ có lạc hoặc bị mẹ mìn bắt đi! Mình vào lớp bốn, mẹ cho xuống trường ở tập thể, nơi ấy cách quê nội mấy cây số. Lần đầu tiên được mẹ cho đi xem phim là nhân một dịp gì đấy chẳng nhớ nổi nữa, có đội chiếu bóng 97 của huyện Ân Thi về chiếu phục vụ bộ phim: “ Kỵ sỹ không đầu”. Tất cả địa điểm chiếu phim hồi đó đều là ở sân kho, ngày thì để phơi thóc, đêm thành rạp chiếu phim. Biết được đi xem, cả chiều hôm đó không còn thiết tha gì ăn uống, chỉ mong cho trời mau tối để được đến sân kho hợp tác xã xem người ta chiếu phim dư thế nào. Trời sẩm tối, nuốt vội bát cơm với nước canh toàn muối không mì chính, cùng mẹ và mấy cô trong dãy tập thể rảo bước nhanh về phía ánh đèn hắt lên sáng rực một vùng. Người đâu mà đông thế, lần đầu tiên thấy toàn người là người, đông đến hoa cả mắt. Mình giục mẹ vào đi, mẹ bảo chờ cô Hiền mua vé ra rồi mới vào được, lúc sau, thấy mỗi người cầm trên tay một tờ giấy bé tí, đen xỉn, mình mới biết đấy là cái vé để được vào sân xem phim. Mình bẩu, sao con không có, cô Hiền bảo, trẻ con không cần vé, phim này là phim người lớn, đáng lẽ trẻ con phải ở nhà. Mình nghe thế chỉ sợ người ta đuổi ra, tưn nhiên cầm chặt lấy tay mẹ như keo dính chuột. Dòng người xô đẩy, hỗn loạn đi vào giữa hai cái dây thừng, trên đầu là một chiếc bóng điện lắc la, lắc lư, toàn những con gì bay qua bay lại bám kín cả cái dây điện và thân cây gần đó. Sau một hồi xô đẩy, cuối cùng mình và mọi người cũng lọt được vào trong sân kho, mồ hôi, mồ kê nhễ nhại vì chen lấn, vừa hôi, vừa chua như cứt mèo! Sau một hồi tìm được chỗ ngồi, giữa biển người nhốn nháo, mẹ và các cô mỗi người rút ra một chiếc dép làm ghế. Mình được ưu tiên ngồi lên hòn gạch cho cao, cũng chẳng biết ai nhặt được hòn gạch ở đâu, từ lúc nào mà mình lại được cái ghế xịn đến vậy! Người đông, đêm hè, cái sân gạch cả ngày phơi nắng giờ bốc ngùn ngụt hơi nóng làm ai cũng ướt đẫm lưng áo, mồ hôi cháy trên má ròng ròng, may mẹ mang quạt giấy đi theo chứ không thì người như bị luộc. Đến giờ chiếu, lần đầu tiên mình nhìn thấy những hình người khổng lồ phi ngựa chạy ầm ầm trước mặt, hết nhìn lên cái màn ảnh bằng vải trắng có viền đen bốn chung quanh lại nhìn ngược về cái máy chiếu chạy xè xè. Tiếng trên cái loa sắt cứ lẫn lộn với nhau, lúc thì xì xồ, lúc thì lại là tiếng ta, mẹ giải thích, đây là phim nước ngoài, nên có cái chú ở đội chiếu bóng ngồi ở cuối sân phải thuyết minh bằng tiếng Việt. À ra vậy, mình giờ mới hơi hiểu ra sự việc. Cứ vậy, một lúc đèn bừng sáng lên, lại thấy có chú tháo tháo, lắp lắp gì đó, rồi đèn lại tắt đi và máy lại xè xè…, mình ngồi một lúc lâu nhìn lên màn ảnh thì mắt díp lại. Ngủ gật một lúc thì thành ngủ thật, đến lúc nghe tiếng mẹ gọi dậy đi hết phim rồi mình mới giật bắn mình đang nằm trong lòng mẹ ngủ một giấc ngon ơ, áo ướt như dội nước. Mình nhìn quanh, thấy không phải là mỗi mình mình ngủ mà cơ man nào là trẻ con đang bị đánh thức gọi dậy đi về. Hehehe, cái sự xem phim ở quê thế kỷ trước là vậy, chỉ cần biết có đội chiếu bóng về là mừng rơn, chẳng cần biết phim gì, trẻ con thường loanh quanh ra hỏi mấy cái ông máy nổ hoặc máy chiếu là có bao nhiêu cuốn, càng nhiều thì càng hay, hôm nào biết phim chỉ có dăm bảy cuốn là chán ngắc, phim vớ vẩn. Ngày ấy, mỗi huyện chỉ có một hai đội chiếu bóng lưu động, nên cứ đi quanh huyện là mất cả mấy tháng, nên mỗi xã chỉ được phục vụ một hai tối là cùng. Cũng từ buổi ấy, cứ thấy có cái xe bò, kéo theo một đống lùm lùm phủ bạt, có hai cái cây tre dài thò ra đi về ngang qua cổng trường là trẻ con ùn ùn kéo nhau ra hô toáng lên: phin về, phin về… Buổi chiều, tầm bốn rưỡi, năm giờ đi qua sân kho, nhìn thấy cái phông vải trắng chuyển màu cháo lòng, viền đen, kéo qua hai cây tre và bốn sợi dây thừng căng ra bốn góc, cùng với cái loa sắt méo mó khọt khẹt treo cạnh màn màn ảnh là lòng thấy rộn ràng khó tả, mừng như bắt được vàng, chạy nhanh về nhà xin được đi xem. Mình nhớ có lần, cùng ông anh đi xem, đang xem, thấy nhốn nha nhốn nháo, cái phông vải tự nhiên đổ kềnh ra, loa thì bị gạch ném bẹp dúm, hỏi ra mới biết là các giai làng tranh nhau tán gái, tức khí lên đánh nhau, phá luôn cả phông màn của đội chiếu bóng. Có hôm đang xem, tự nhiên thấy giọng ông thuyết minh khèn khẹt như cơm khê: Yêu cầu đồng chí máy nổ tăng cho mười vôn điện, thế là lúc sau lại thấy giọng ông ấy trong trở lại và màn hình thì đầy phè ra, tài thật! Cũng có lần, đội chiếu bóng về, chiếu phim toàn bị đứt, cả buổi chiếu, đứt mấy chục lần, thanh niên trai tráng la ó ầm ĩ, đốt cả phông màn, thế là đành hoãn buổi chiếu, sáng mai đội chiếu bóng thu xếp đồ nghề lên xe bò di chuyển, mặc dù theo lịch vẫn còn một tối nữa. Trước khi đi, ông đội trưởng còn nói với theo một câu: Bao giờ bò đực đẻ thì mới về đây chiếu lại cho mà xem. Mình và bọn trẻ con trong dãy tập thể nghe mà sợ, mà buồn mấy hôm không thôi, bởi thế thì từ nay hết được xem phim rồi còn gì nữa. Nhớ những lần, phim về, mừng khấp khởi trong lòng, về nhà xin tiền mẹ đi xem, mẹ bảo không được đi, mình hỏi sao lại vậy? Mẹ bảo đấy là phim người lớn, không xem được, tối ở nhà nằm úp mặt xuống gối khóc vì tiếc không được đi, cứ nghe tiếng loa ở sân kho vọng về là nước mắt lại trào ra. Bây giờ mình vẫn nhớ hai bộ phim mẹ cấm không cho đi xem là “Mối tình đầu” và “Ngày Lễ Thánh”. Ngày ấy, có lần được đi xem bộ phim “ Cô Nhíp”, xem xong, về đêm nằm mơ mình là diễn viên điện ảnh, tỉnh dậy mới thấy đang nằm còng queo trên giường, tiếc hùi hụi, buồn mấy ngày không hết. Bẵng đi hơn chục năm, bắt đầu có ti vi đen trắng, mỗi làng lác đác có một hai chiếc, cái sự xem phim ở sân kho cũng đã không còn là nỗi háo hức như ngày trước nữa, nhưng vẫn là cơ hội của các anh, các chị làng trên, xóm dưới đến xem thì ít mà hẹn hò nhau thì nhiều. Bởi vậy, chuyện đấm đá nhau trong lúc xem phim và tan phim vẫn xảy ra như cơm bữa, cho đến khi có một vụ trọng án gần chết người vì thanh niên đâm nhau ở xã bên cạnh vào một buổi chiếu phim thì mẹ cấm mình không được đi xem phim nữa. Cũng kể từ ngày ấy, cái sự xem phim ở sân kho nhạt dần trong mình, để đến giờ phim trong rạp cũng không lai vãng tới. Có lẽ gần 26 năm không phim ảnh gì đâm lười, nhất là xem phim của Việt mình sản xuất, tệ kinh lên được, mới thấy cái anh thần đồng thơ Khoa phán đúng ghê: “Ngồi buồn vạch cúc xem…. Còn hơn vào rạp xem phim nước mình”./..

1 nhận xét:

  1. phim bom tan một thể loại phim hay nhất quả đất phim le đang chờ đón các bạn phim ngan trong mùa hè sôi động này fim hanh dong chắc chắn sẽ là những giây phút thú vị nhất dành riêng cho bạn phim moi được chúng tôi up hàng ngày một cách nhanh nhất phim chieu rap sắp ra mắt được chúng tôi gửi đến quý vị và các bạn phim bo lôi cuốn không hề kém cạnh với những phim khác phim thai lan hay nhat quả đất, hài hước và vui nhộn luôn chào đón các bạn phim hong kong hay tình cảm hay nhất làm cảm động bao nhiêu khán giả phim bo dai loan một trong những đất nước thành công về thể loại phim tình cảm đẩm nước mắt này

    Trả lờiXóa