Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Thuyền và biển

Nhà ở sát ngay đường tàu Bắc – Nam, ngày và đêm tàu thi nhau chạy, rung cả mái nhà, ngày còn đỡ, đêm nghe rõ cả tiếng bánh tàu nghiến vào đường ray tạo ra âm thanh đặc trưng của “con tàu Việt Nam đi suốt bốn mùa vui”…, lâu dần, thành quen, đêm không nghe thấy tàu chạy bỗng khó ngủ. Có đợt, lũ lụt ùa về miền Trung, làm tan tành mấy đoạn đường sắt, tự dưng thấy tàu chạy thưa hẳn, đâm nhớ! Đêm nay, tàu sẽ chạy lúc 8 giờ, thấy lòng se lại vì buồn, cảm giác ấy có từ chiều, lang thang qua hai nhà ông hàng xóm, hết mấy ấm trà đặc sánh, để đợi tàu chạy qua nhà. 8 giờ 45, nghe tiếng còi tàu từ xa vọng đến, biết chắc chắn là đoàn tàu này rồi, mình đứng lặng người nhìn đoàn tàu ầm ầm lao qua. Những toa tàu sáng đèn, người nằm, người ngồi, lướt nhanh qua mắt, đứng sát đường tàu mà hoa mắt, ù tai vì âm thanh của tàu quá lớn và chạy như điên. Tóm lại là chẳng nhìn thấy gì, chỉ một phút thôi, nó đã chỉ còn một đốm đỏ của chiếc đèn đằng sau toa cuối cùng lập lòe, rồi mất hút. Ngày mai, biển sẽ đón em, như bao lần mình bên biển, nỗi nhớ đầy lên, đầy lên, như thủy triều dâng, như sóng biển ào ạt. Nếu có bên nhau, sẽ hát cho em bài hát thật hay về biển, bài hát ấy cũng từ bài thơ thật hay này mà ra: “Em sẽ kể anh nghe. Chuyện con thuyền và biển, từ ngày nào chẳng biết, thuyền nghe lời biển khơi. Cánh hải âu, sóng biếc, đưa thuyền đi muôn nơi. Lòng thuyền nhiều khát vọng, và tình biển bao la, thuyền đi hoài không mỏi, biển vẫn xa... còn xa. Những đêm trăng hiền từ, biển như cô gái nhỏ, thầm thì gửi tâm tư, quanh mạn thuyền sóng vỗ. Cũng có khi vô cớ, biển ào ạt xô thuyền, vì tình yêu muôn thuở, có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu, biển mênh mông nhường nào, chỉ có biển mới biết, thuyền đi đâu, về đâu. Những ngày không gặp nhau, biển bạc đầu thương nhớ, những ngày không gặp nhau, lòng thuyền đau - rạn vỡ. Nếu từ giã thuyền rồi, biển chỉ còn sóng gió, nếu phải cách xa anh, em chỉ còn bão tố…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét