Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Ru Đời Đi Nhé

Có khi mưa ngoài trời, là giọt nước mắt em. Đã nương theo vào đời, làm từng nỗi ưu phiền. Ngoài phố mùa đông đôi môi em là đốm lửa hồng, ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than. Chân đi nằng nặng hoang mang, ta nghe tịch lặng rơi nhanh, dưới khe im lìm. Ru đời đi nhé, ôi môi ngon này giữa trần gian. Ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ ngon. Cho tôi tay gối mong manh, cho tôi ôm lấy vai thon./.. (Nguồn: Trịnh Công Sơn) … Mưa nhiều quá, gần một tuần nay rồi! Bất chợt thấy một điều đắng chát trong lòng. Đời người trôi dần tới điểm kết thúc của sự sống, một khoảng thời gian quá ngắn ngủi trong dòng thời gian vô tận, cuộc sống thì vô tình, trung thực, khách quan đến lạnh lùng với đời người, với mỗi số phận con người. Có phải vậy nên con người luôn bấu víu vào một niềm tin nào đó để tồn tại cho hết cuộc hành trình ngắn ngủi của mình? Nhưng niềm tin đâu phải lúc nào cũng được bảo hộ? Khi quá tin vào một điều gì đó, sự thất vọng sẽ không thể cứu vãn được khi niềm tin tan vỡ! Niềm tin có thể tồn tại được không khi cứ phải đuổi theo những cung bậc thăng trầm của tình cảm, niềm tin có thể nguyên vẹn được không khi không còn chỗ nào để bấu víu? “ Ru đời đi nhé, cho ta nương nhờ lúc thở than…”, ngoài kia, quê cũng sắp vào đông, lại một mùa đông nữa mãi mãi đi qua đời mình!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét