Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Biến chất

Mình có ông chú rể, lấy bà cô ruột thứ 5.
Thuở trai tráng, làm tít Cần Thơ, thuộc ngành giao thông thủy.
Về quê lấy vợ, thế là bỏ nghề ở luôn ngoài Bắc làm ruộng.
Từ một cán bộ dáng dấp anh hai miền Tây, chẳng mấy chốc bị cái nắng, cái gió, cái khốn khó của bao cấp miền Bắc làm cho sạm mặt còng lưng.
Càng sạm da hơn nữa khi cứ thế lần lượt ba đứa con gái ra đời.
Thế rồi cái cảnh vác cày ra đồng, tay dắt trâu mãi cũng khiến chú chán ngắc, nhất là dững lúc buông cày, ngồi phệt xuống đầu bờ rít thuốc lào phê mờ mắt. Không hiểu lúc đó chú đang mơ thấy cái gì, có phải cảnh sông nước miền Tây, thời hoàng kim của chú không?
Thế là chú lại quyết định dô Nam, từ giã làng quê với hai vụ chiêm khê - mùa thối.
Ba đứa con gái cũng lớn dần.
Thoắt cái hai đứa lấy chồng, thế là chú lên ông ngoại. Mà chắc chắn chỉ là ông ngoại.
Nhà có đông vui hơn ngày xưa mỗi khi có nhậu.
Ba đứa cháu, hai ông rể làm gì chả chật nhà.
Lâu ngày không ngồi nhậu với chú, kể từ sau cái đận chú đi nhậu về, sang đường thế nào bị xe tông rời xương đùi.
Lâu không thấy chú uống, thấy bữa nay ly nào nâng hết ly đó.
Mình nghĩ, chắc lại tâm trạng gì đây.
Lòng vòng một lúc, quay bố nó về chuyện con cháu.
Lại ba cái chuyện nhờ vả con gái, con rể, vụ này, vụ kia...
Mình bẩu, chú cứ nghĩ làm gì cho dức đầu. Hai thằng con rể lực lưỡng dư kia, đấy là chưa kể sắp có thằng rể út nữa, càng đông vui, càng tuyệt!
Chú rít một hơi bia khá mạnh, nhô cả cục đá trắng phau trong ly, quay tròn lanh canh vào thành cốc:
- Ôi giời, một bộ phận không nhỏ con rể dạo này mất niềm tin, không thể tin được...
Mình nhìn chú cười bắn cả bia vào cổ thằng cu em bên cạnh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét