Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Nhục là thịt

Mấy ngày nay, xem hình ảnh bác Tây to cao lừng lững hướng dẫn giao thông cho người Thủ đô, mình sao thấy bức xúc rồi xấu hổ, xấu hổ đến phát văng tục lên…mẹ chúng nó chứ, ý thức dư thế mà đòi năm 2020 tiến lên công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Mà người mình không thấy nhục hay sao khi để một bác từ đẩu, từ đâu đến phải ra tay, còn người mình đứng xem như xem kịch trong nhà hát. Bố khỉ, bố khỉ…
Nhìn bác Tây điều khiển giao thông, nhớ lại hồi năm 2005, mình được phân công làm chuyên mục an toàn giao thông trên truyền hình ở đài tỉnh.
Sau dững bỡ ngỡ ban đầu, rồi thành quen.
Khen chán rồi đi chê, mà làm cái này hầu hết là an toàn, bài vở chẳng mấy khi bị cắt xén, bởi hình nói lên đúng thực trạng giao thông tỉnh nhà.
Thật đúng là một chuyên mục an toàn…
Sau vài năm theo chuyên mục, chứng kiến những hình ảnh giao thông không đâu có được ở cái xứ mình mới thấy ý thức giao thông của người nhà ta sao kém đến dư vậy. Nói chung là đánh đu với tử thần, đùa giỡn với cái chết không đâu bằng người Việt.
Từ người đi bộ, đi xe đạp, xe máy, đến lái xe hơi, tình trạng cẩu thả, vi phạm pháp luật giao thông một cách hồn nhiên dư cô tiên đã dẫn đến sự chết người thảm khốc.
Có đi làm an toàn giao thông mới thấy sự mất an toàn giao thông ở mình. Từ việc vô ý thức khi sang đường của những bác nông dân bán được mớ đất sắm cho mình con xe máy Tàu, đi trên quốc lộ bằng xe phân khối lớn, các bác thể hiện dư trong sân nhà mình, sang đường không bật xi nhan, không giảm tốc độ, không nghía qua gương chiếu hậu, cứ thế tạt luôn…không biết bao trường hợp các bác tự gây tai nạn và liên lụy cho những người khác theo cách sang đường của mình.
Xe phân khối lớn, phanh trước, phanh sau có, mỗi khi dừng, các bác tuyền thò hai chân xuống đất kéo lê quèn quẹt để giảm tốc độ. Ôi là giời, mòn mất nửa phân giày dép, cái xe mới dừng lại được. Dựng xe bằng chân chống phụ, lúc nổ máy lao đi, chân chống vẫn để nguyên không gạt lên, thỉnh thoảng vào cua đánh quèn quẹt xuống đường, tóe lửa cứ y dư tổ lái.
Góp phần vào sự hỗn loạn giao thông ấy là lũ đầu xanh đầu vàng thất nghiệp ở quê, xe Tàu hạ giá, mỗi nhà làm chiếc, rú ầm đường làng ngõ xóm. Chẳng có việc gì cũng đổ xăng vào chạy tung giời, chất ba, chất bốn, cũng tập tọe đánh võng, bốc đầu. Người ta chế ra cái gương để nhìn sau cho an toàn, chúng tỏ ra sành điệu,vặt ráo, đi cho ngầu.
Bô xe gắn bộ phận giảm thanh để tránh ầm ĩ, chúng tháo thay bô khác nổ cho to, nẹt cho ròn. Đang đêm mà nghe lũ choai choai rửng mỡ đi nhậu về chó cũng phát khiếp, chui tiệt gầm giường.
Không tài nào kể hết dững thói hư, tật xấu của người mình khi tham gia giao thông, tất cả chỉ có thể phản ánh ở trong khoa chấn thương của các bệnh viện hoặc nơi nghĩa địa u buồn.
Mình đi làm an toàn giao thông, chứng kiến dững vụ tai nạn thảm khốc trên quốc lộ 39, quốc lộ 5 và tuyến đường liên huyện, liên xã mới thấy đây không khác nào cuộc chiến.
Hình ảnh thảm thương nhất mình mãi không quên, đó là vụ 4 thanh niên hai nam, hai nữ đi đám cưới kẹp nhau trên một con xe Tàu vào cua ở Bô Thời, mất lái đâm thẳng vào một chiếc ô tô su zu ki bán tải, cú đâm mạnh đến nỗi chết cả 5 mạng, khổ nhục cho ông lái xe ô tô, chết rồi mà mãi mới lôi được xác ra khỏi xe bởi bốn nam nữ kia lao vào ông dư một quả tên lửa hành trình đất đối không.
Lại có hôm, đang chuẩn bị ăn cơm trưa, nhận được tin báo có vụ tai nạn ở Yên Mỹ, mình và chú quay phim tất tả lên đường, tới nơi, thảm cảnh hiện ra khủng khiếp hơn mình tưởng, hai chú chiến sỹ nằm sóng soài trên đường, con vi va nát bét đầu, trước mặt là chiếc công nông đầu ngang, ba đờ sốc bê bết máu và chất gì trăng trắng dư đậu phụ. Thằng quay phim về nhà bữa đó không ăn được cơm, nôn khan suốt, nó bẩu với mình, anh ơi em đéo đi quay cho anh nữa đâu, em xin chuyển đây, kinh lắm!
Đi làm an toàn giao thông mới thấy cái sự giảm thiểu giao thông cứ dư là vận đỏ đen của đánh bạc, chẳng anh nào nói hay nói tốt được cho mình. Rõ là có đầy đủ các cấp, ngành, ban bệ, khi xưa có tháng an toàn giao thông, giờ có cả năm nữa, mà giao thông vẫn mất an toàn.
Mình thấy cái cảnh phát động tháng, hay năm an toàn giao thông thật vô vị, cả đoàn người rồng rắn kéo nhau đi, cờ hoa bay phấp phới, dưng hành động ấy không tác động lên ý thức của người tham gia giao thông là bao, mà chỉ có ý nghĩa tốn xăng, tắc thêm đường mà thôi.
Túm lại là ở cái ý thức và chuyện xử phạt nghiêm minh. Ý thức thì đưa luật mà phang vào đầu bọn trẻ từ lớp mẫu giáo đến tịn đại học, thậm chí đến cả cao học, tiến sỹ, lý luận cao cấp cũng vẫn phải học. Phạt thì phạt cho đúng người đúng tội, đừng có xin xỏ cho mất công, cứ tiền mà phang, không thì thu xe bán hóa giá, lấy tiền xây dựng nhà dàn, Trường Sa. Chỉ có vậy, mới có thể xoay chuyển được tình thế, chỉ có vậy mới không còn cái cảnh, mỗi buổi sáng, ở Việt Nam trong hàng triệu người dắt xe ra đường thì trong số ấy có 30 người mãi mãi không về được đến nhà nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét