Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Buồn kinh

Sau một giấc ngủ vùi, tỉnh dậy, trời đã sang chiều muộn. Hình như trời lạnh hơn, gió cũng mạnh hơn. Thế là đông muộn lại về.
Tự dưng trong lòng trống rỗng, không nghĩ gì mà sao vẫn thấy buồn. Mai về quê, bắt gặp lại màu trắng và hương nồng nàn của hoa nhãn tháng ba âm lịch.
Lại nhớ ngày xưa khi ông nội còn, cứ đận này ra sân xem hoa nhãn để đoán năm nay lụt hay hạn? hoa nhãn rơi trắng xóa sân gạch, đường làng, rụng đầy vườn, nổi lềnh bềnh trên mặt ao hồ, gặp gió đưa dồn lại dày cộn lên thành đống.
Buồn kinh, mở ra thấy bài thơ mình sản xuất năm nao, càng đọc, càng thấy buồn thêm và cuộc đời này thật chẳng thi vị như bao người nghĩ...
Mẹ
Con không thể đưa mẹ về
Chốn thời gian ngày xưa của mẹ
Nơi ấy là một thời tuổi trẻ
Mẹ, dòng sông, cả nước mắt vui buồn
Con làm sao đưa mẹ trở về
Thuở tình yêu hồng hoang chân thật
Những thiếu nữ ngày xưa và đất
Tóc bạc rồi cây cỏ cũng xác xơ
Cuộc đời người giống một giấc mơ
Con hốt hoảng nhận ra màu tóc bạc
Sương gió ngày xưa và bây giờ có khác
Tóc mẹ hết xanh con buốt mãi trong lòng
Vẫn cứ biết thời gian đâu trở lại
Chẳng có ai qua rồi thời con gái
Đưa bàn tay với hoa tím cài đầu
Thời gian đưa mẹ về đâu
Mình con chập chững qua cầu chân run./...
Cây nhãn nhà mình


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét