Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Mệt

Thế là kết thúc một tuần kinh lý.
Chuyến này lên rừng, xuống biển như cờ lông công, một tuần giời làm mẹ nó hơn một nghìn cây số, chục lít bia, rượu làm gì chả mờ mắt.
Những tưởng nằm dưới miền Tây đến thứ 6 mới về, bỗng dưng lại ngược từ sáng thứ 4.
Nhận được thông báo từ chiều hôm trước, sáng sau, 7h bắt tắc xi ra bến xe Vị Thanh- Hậu Giang ngược về Sài Gòn. Chuyến đi miền Tây tưởng lâu, buồn thối ruột, mang theo một hàng xách tay cho khuây khỏa nỗi lòng, nhưng dở nỗi, hàng của mình chỉ được cái chân dài, còn rất hay ốm vặt. Bằng chứng là chỉ sau hai bữa nhậu đã lăn quay ra sốt, chẳng nước non gì. Cũng may, sáng hôm sau về Sài Gòn chứ không bỏ mẹ!
Mình cũng thấy chán ngắc khi nhận công lệnh đi miền Tây, lại Cần Thơ, Hậu Giang, Bạc Liêu, Trà Vinh... đến nhiều rồi, nên cảm giác ngao ngán khi ngồi trên xe làm mình không buồn cất tiếng nói nữa. Khỉ thật, sao ngày xưa mình thích miền Tây thế, bây giờ tự dưng bỗng chán.
Cũng may, chỉ phải ở một đêm.
Đến Sài Gòn, nhập đoàn và thế là bí tỉ suốt từ hôm đó đến ngày về. Một lịch trình dày đặc, toàn là chạy trên đường.
Điểm đến cuối cùng là Côn Đảo.
Thế là tháng trước mình ở đó và tháng này cũng ở đó.
Có rất nhiều tâm trạng khi ra Côn Đảo lần thứ ba này, nhưng chưa thể kể lể ngay được. Còn phải kiếm ăn phát đã vì từ đầu tháng đến giờ chưa mần ăn gì, bài vở lưa thưa như lông chó bị ghẻ, chết toi thật. Mình tuần này phải chổng mông lên cày ngày, cày đêm mới có thu hoạch đây. Thế nên giờ chỉ xin giới thiệu mấy tấm hình chụp tại Côn Đảo mà thôi.
Quốc Anh chụp ảnh cho đoàn, phía sau là tượng đài cao
hơn 9 mét, nhưng bị Quốc Anh cắt mẹ nó cụt ngọn

Còn đây là Kim Tỏa chụp,
chụp đéo gì mà người bé như con chim chích,
    mỗi tội được cả tượng đàiđ
ây là "Phạm Băng Băng" chụp,
Kim Tỏa chui vào khám tử hình ở Côn Đảo

Trò chuyện cùng đại ca
Chụp đéo gì mà người bé như con chim chích,
dưng mà lại được cái tượng đài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét