Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Quê ơi

Đêm, lang thang trong xứ nét, gặp bài thơ về quê nhà trên Blog Cõi không màu.
Ô hay chửa, có khi nào chạnh lòng nhớ về nơi ấy, cái nơi chẳng phải mình sinh ở đó, bố mẹ cũng không sinh ở đó...cái nơi cũng chỉ có chưa đầy 1/3 đời mình gắn bó, dưng cũng đủ cho bao biến động trong cuộc đời.
Thì vậy, vẫn thấy tự đáy lòng cảm xúc rưng rưng, dư cái buổi chiều nay, đứng nhìn mưa Sài Gòn rơi lã chã, bỗng nhớ về chút kỷ niệm ngày xưa...

Gửi người Phố Hiến

Mắt ai xa trong vời vợi
Phải chăng cô gái Hưng Yên?
Tôi yêu từ thời bộ đội
Mới quen chỉ nhận đồng hương
Tháng năm quay tròn nỗi nhớ
Hướng về đất mật nhãn lồng
Cầm tay ai cũng bỡ ngỡ
Những gì ước hẹn bâng khuâng
Đường giao liên leo vách đá
Em kể tôi nghe quê nhà
Chiến tranh gái trai ra trận
Làng toàn trẻ thơ cụ già
Chiến trường rộng thành chia xa
Tìm nhau ngày vui đại thắng
Mặt người rạng như sắc hoa
Lòng tôi gió lùa trống vắng
Em có còn về phố Hiến
Tôi về thành phố Tỉnh Đông
Hai quê mà liền giải đất
Vải thiều đổi lấy nhãn lồng
Lá thư gửi về đất mật
Hỏi
Tìm
Nhắn tới "Đồng Hương"

 Và đây một bài nữa:


Phố Hiến bình yên một ngày về
Có khi nào ta như chim trời sải cánh muôn phương, để một ngày trở về với đất mẹ, ta chợt nhận ra quê mẹ yêu xưa đẹp đến nhường nào. Vẫn còn đó rêu phong hoài cổ, đình làng mái chùa nhuốm màu thời gian.

Ta tìm về nơi chốn bình yên, tiếng cười xôn xao phiên chợ quê ngày nắng.

Ta yêu lắm cụ già nhai trầu bỏm bẻm mời xơi bánh, quẳng gánh lo đi nhẹ tiếng lòng để ta thưởng thức hương vị quê, những chiếc bánh trắng tròn trong lòng lá sen thơm.

Ta yêu lắm đồng xanh thẳng tắp cánh cò bay, cây đa mái đình, yêu những con ngõ, ngôi nhà quê xưa cũ kỹ phủ màu rêu, ta nghe tiếng trẻ con í ới náo nức chạy ra đình xem lễ hội làng. Quê mẹ yêu xưa sao trong trẻo mà đẹp đến thế.

Ta tìm về Phố Hiến một thời nức tiếng gần xa, ta chợt nhớ đã từng nghe mẹ kể Phố Hiến xưa kia là thương cảng sầm uất nhộn nhịp vang bóng một thời “Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì Phố hiến”.

Phố Hiến giờ đây bình yên nhẹ nhàng như mặt nước hồ Bán Nguyệt phẳng lặng chiều cuối đông. Cái tên Bán Nguyệt tựa “nửa vầng trăng” tự khi nào trở thành dấu ấn trong lòng người xứ nhãn đi xa về gần. Bán nguyệt trở thành một phần linh hồn của Phố Hiến. Là dấu tích của một lần đê vỡ thuở xa xưa, một mảnh rơi đứt đoạn của Hồng Hà nặng đỏ phù sa, một mảnh vỡ của dòng sông trước khi trôi về với biển.

Nửa vầng trăng ấy trường tồn với thời gian dễ cũng quá 700 năm rồi, chứng kiến bao câu chuyện lịch sử của Phố Hiến. Nhìn ra Bán Nguyệt là Đền Mẫu Hoa Dương cổ kính, nơi thờ Dương Quý Phi là hoàng hậu cuối cùng của triều đại nhà Tống (Trung Hoa).

Tương truyền vào thế kỷ 13 đế quốc Nguyên Mông tiến hành chiến tranh sang Châu Á đánh vào Trung Hoa. Thế giặc mạnh, triều đình nhà Tống thất bại, bà Dương Quý Phi cùng một số gia nhân chạy về phía Nam, giặc đuổi gấp bà đã gieo mình xuống biển tuẫn tiết để giữ trọn chữ trung trinh. Thi thể của bà trôi về vùng Đằng giang được người dân địa phương nơi đây mai táng. Ngày ngày từng đàn chim tha hoa quả về phủ kín mộ bà. Linh ứng lạ kỳ, có lẽ đàn chim là những tạo nhân trồng nên cây cổ thụ hy hữu đã có tuổi 700 năm ở trong sân đền.

Ai xuôi Phố Hiến nhớ ghé Xích Đằng. Phố Hiến được tạo hóa kết hợp thật hài hòa giữa Phật giáo và Nho giáo, trước là Chùa Chuông, sau là Văn Miếu. Văn Miếu Xích Đằng đã tồn tại hơn 400 năm, nơi đây ghi danh 161 vị đại khoa là biểu tượng thể hiện tinh thần hiếu học của con người trên mảnh đất “nhất Kinh Kỳ, nhì Phố Hiến”.

Lối vào Văn Miếu là hai hàng cây và bên hai cây hoa gạo cổ thụ đứng sừng sững có thêm mỗi bên một “ông” nghè đá đã sờn màu cùng mưa gió mang đậm dấu ấn kiến trúc thế kỷ 17,18.

Xưa và nay cánh cửa gỗ Văn Miếu ngày ngày vẫn mở rộng đón ánh sáng tinh hoa hiếu học của một vùng. Xưa, các cuộc thi thơ, bình văn được tiến hành trong Văn Miếu giữa tiếng chuông, tiếng khánh ngân nga. Nay, chuông thường rung lên mỗi độ xuân về hoặc vào dịp thầy trò tới tri ân tưởng nhớ các bậc chư hiền Nho gia.

Quê mẹ yêu xưa xa rồi ta nhớ, nhớ dòng sông bên lở bên bồi, nhớ nước giếng quê trong veo mát lạnh mà ngọt lịm, nhớ Phố Hiến bình yên một ngày về.

Lang thang đi bốn phương trời, nay về sông quê tắm mát…

Đây này hồ Bán Nguyệt
Nửa vầng trăng lung linh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét