Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Hư vô

11h đêm, hành quân ra nghĩa trang Hàng Dương.
Đây là lần thứ 2 ra thắp hương ban đêm tại nghĩa trang có một không hai trên đất Việt.
Lần trước, cũng cách đây chừng tháng giời, mình và Béo lọ mọ mua đồ ra thắp hương bên mộ bà Sáu.
Nhớ cái đêm đó, không phải ngày rằm, mùng 1, dưng mà vẫn có lác đác vài người ra khấn vái sì sụp, cầu nguyện. Đêm ấy, trời Côn Đảo có giăng, giăng muộn, buồn hờ hững trên đầu, nghĩa trang như huyền ảo lúc nửa đêm.
Lần này, ra thắp hương đúng vào ngày mùng 1.
Chao ôi là người sống chen lẫn âm hồn, đông đến rầm rập, nhộn nhạo.
Từ xa đã thấy mùi hương nhức hết cả mũi.
Mình cùng đoàn chen chân vào đặt được lễ, thắp xong ba nén nhang, vái ba vái...rồi quay ra vòng ngoài đứng thở. Say hương, mắt đẫm lệ vì khói, đầu óc nặng trĩu, nhức như búa bổ vì khói hương mịt mù giời đất.
Còn một bó hương to, chạnh lòng cho những ngôi mộ ở phía xa, mình tách từng nắm nhỏ, đốt lên và bắt đầu đi thắp trên từng ngôi mộ...
Bắt đầu là những ngôi nằm phía bên phải mộ bà Sáu.
Cách chừng dăm chục mét, vẫn có hương cháy đầu đỏ lòe, dư vậy là vẫn có người ra thắp ở đây.
Mình đi tiếp vào phía sâu bên trong. Tối om, chỉ thỉnh thoảng có tia sáng nhờn nhợt dư con đom đóm đực trên đầu ngôi mộ, đó là chiếc đèn thắp bằng năng lượng mặt trời. Tất cả âm u, huyền bí.
Hết một nắm hương cầm chặt lòng bàn tay, mình quay trở ra đốt tiếp nắm khác.
Cứ thế, men theo vòng ngoài của nghĩa trang, những dãy mộ của người có tên cũng dư không có tên, mỗi mộ mình cắm lên đó một nén hương, không khí quá nửa đêm thấy se lạnh, hay nơi này, phần âm quá nhiều nên vậy?
Chẳng nhìn được thấy đường vì tối, bước thấp, bước cao cứ nhìn thấy một nấm lùm lùm là tiến đến cắm hương. Chao ơi, ở cái xứ này sao mà người chết nhiều đến vậy? nhoàng một cái, lại hết nắm thứ hai...Châm hương để đi tiếp, có những ngôi mộ nằm chênh vênh trên gò cao, lạnh lùng, có lẽ những ngôi mộ này chẳng mấy ai lui tới thắp hương, dù chỉ là một nén.
Có những ngôi mộ nằm núp dưới một hỏm đất sâu, đêm tối, nhìn không rõ tưởng là đống đất...
Tự dưng, mình thấy buồn nổi da gà.
Cuộc đời tất cả rồi cũng thế này thôi sao?
Thế thì có mấy chục năm trên dương gian, tranh giành, đâm chém nhau, gắp lửa bỏ tay bạn, chọc gậy bánh xe, ném đá giấu tay...để mà làm gì? kiếp người thật thống khổ, thống khổ. Đúng là kiếp nạn, sinh ra làm người để đày đọa nhau, biến nhau thành ngợm.
Càng đi sâu vào bên trong nghĩa trang,càng vắng lặng, lạnh thấm vào da. Cũng đúng thôi, ở cái đất Côn Đảo này, cứ đào đất lên là thấy cốt người mà. Dân số của cả đảo mới có khoảng 6 nghìn thì người chết ở đây là tận trên 20 nghìn, trong cái nghĩa trang Hàng Dương này, xương chồng xương, mộ chồng lên mộ. Từng ấy người chết mà chỉ biết tên chưa nổi một nghìn, vậy là 19 nghìn có dư mất tên tuổi, thành những âm hồn vật vờ giữa trùng khơi.
Mà thế khỉ nào sao bỗng dưng mình như bị ma làm, cứ cầm hương một mình lội sâu vào bên trong thắp rồi đứng vái bốn phía, vì đâu cũng thấy mộ.
Hóa ra, chẳng phải ở cõi dương mới có sự phân biệt đẳng cấp, nghèo hèn, giàu sang, mà cõi âm cũng vậy. Ở cái khu B của nghĩa trang này, mộ bà Sáu luôn nườm nượp người ra vào viếng thăm suốt cả ngày lẫn đêm, còn lui ra vài chục mét, tịnh không bóng người. Khắp bốn phương, tám hướng vác lễ lạt đến cầu khẩn, xin xỏ bà, nhìn cứ như là cái chợ, ồn ào, rầm rĩ.
Mình nghĩ, không biết thế có làm khổ cho bà hay không, khi mà bà đã được về nơi an nghỉ rồi mà đêm đêm vẫn bị lũ người sống hành hạ. Gương lược và quần áo gửi bà rất nhiều, có khi dùng cả mấy trăm năm nữa cũng không hết. Có bọn hào phóng, khênh cả con lợn quay nặng trĩu đến mộ bà để cầu khẩn. Mình nhìn bọn này cứ dư là bọn bơm chất tạo nạc vào lợn, đến xin bà phù hộ cho đừng bị bắt ấy.
Có bọn vác cả đàn Tây ban cầm đến gảy phèng phèng bên mộ bà và đồng thanh hát cái bài của anh Toàn, cái bài mà có hoa lê ki ma ấy. Mãi sau này mình mới biết đấy là cây trứng gà, ông nội có trồng hai cây ở tít cuối vườn nhà mình ở quê, quả sai trĩu trịt, có hôm đi học về, đói, ra lượm được mấy quả chín rụng dưới gốc, ăn lấy ăn để rồi say sùi bọt mép tưởng chết. Từ đận ấy, không bao giờ dám động lấy một miếng.
Đoàn khấn vái hát xong bài hát trước mộ, mình hỏi Châu Chấu: Có hay không?
Nó bẩu: hay, cảm động!
Mình nghe cũng thấy có điều gì đó thổn thức trong lòng, dưng mà nghĩ lại thấy càng thương cho bà Sáu, đến một giấc ngủ yên giờ cũng khó, cứ thế này quanh năm suốt tháng nó quần đảo bên mộ bà thì sức đâu mà trụ được, khéo lại chết lần hai cũng là.
Quá 12h mới hóa vàng xong, Châu Chấu bẩu mình cầm muối đi rắc xung quanh mộ bà Sáu, mình hỏi để làm gì? Nó bẩu cứ rắc đi rồi biết, nhưng phải kín đáo không thằng cha bảo vệ nó cấm đấy.
Nghe lời, mình cũng làm một nắm, dưng mà đi vòng tít bên ngoài rắc. Khó hiểu kinh, đến giờ mình cũng không hiểu.
Thủ tục xong xuôi, về đến phòng nghỉ đã khoảng 1h sáng. Ôi chao, mệt muốn xỉu, mắt hoa, chân tay rã rời, mình thăng một mạch đến 7h sáng không vẫy tai. Ngồi ăn sáng vẫn chưa hoàn hồn, mình bỗng dưng nghĩ lại, sao hôm qua mình đi thắp hương khỏe thế? Dễ phải đến ngót nửa cây số ấy.

Đêm qua, mình đã lò dò một mình đi cắm hương trên những ngôi mộ này













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét