Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Về quê

Lần này về quê đúng độ hoa nhãn, hoa xoan, hoa bưởi nở tơi bời. Cây nhãn nhà ông nội tuổi cao ngót đã trên trăm mà cũng đơm hoa trắng xóa, lẩn thẩn ra gốc nhãn nhặt hoa đếm chơi, hóa ra từ nhỏ đến giờ không để ý, hoa nhãn có tám cánh, bé li ti, mật của hoa nằm ở đầu nhụy, ngọt mê hồn và thơm nức nở, chẳng có hoa nào lại có cái mùi quyến rũ ong bướm như vậy, mình nghĩ thế vì thấy ong bay như mắc cửi tít trên các cành nhãn cao.
6h30 về đến nhà, thằng cu em lái tắc xi đưa mình về số đen như chó mực. Hai anh em chuyện đang nổ như pháo rang suốt từ 381 Đội Cấn về Văn Cao, lên Hoàng Hoa Thám...chuyện trên trời dưới ao, đến đoạn cao trào nhất, nó hỏi mình:
- Lúc lên xe anh có thấy một con mặc bộ đồ trắng bước từ tắc xi ra không?
- Anh không.
- Ối giời ôi, ngon lắm anh ơi, em nhìn mà người cứ sừng sực cả lên.
- Dưng mà trông thế nào?
- Em đéo tả được, với lại lái xe bọn em chứ đâu phải nhà văn nhà báo như các anh mà miêu với chả tả, đại loại ngon kinh!
Toét toét toét... Hai chú một xanh, một vàng từ đâu hiện ra trước đầu xe. Mình quan sát, đây là cổng công viên Bách Thảo, chuyện đếch gì không biết.
Mặt cậu lái xe đần ra như ngỗng ỉa, mồm lầu bầu: Làm đéo sao ý nhỉ, cái bọn chó này!
Hóa ra mải chuyện ngắm gái, cậu phi mẹ nó vào đường cấm tắc xi. Mặt nhăn như khỉ phải gừng, cậu kể lể: Các anh ơi biển nhỏ, cấm theo giờ mà em ở quê ra không biết đường nào mà lần, thôi các anh nhẹ tay cho em một phát. Mình thấy cám cảnh nên cũng phải nhảy ra vào cuộc, trình bày mỏi mồm chán kinh, bèn rút thẻ ra đánh liều. Đọc xong, chú áo xanh đội trưởng nói rất nhanh, thôi anh xin cho nó, tôi hạ xuống lỗi thấp nhất, giữ bằng, thứ hai lên lấy ở Quán Thánh nhé.
Đêm quê đầm ấm, rượu trắng, thịt gà luộc ngọt lịm...uống thế nào mà đến hồi say khượt không biết.
Nửa đêm lên gác thắp hương ông bà, tự lòng thấy rưng rưng...cao hứng gọi điện cho vợ, vợ nói được mỗi câu: Ông bà biết tấm lòng của anh. Chắc đang cơn ngủ nên chỉ được một nhời vậy rồi buông máy đánh bụp.
Mình say khượt nhưng chẳng thể ngủ được, thao thức với bao ký ức buồn vui từ thuở cũ kỹ hiện về, ô hay, đời người ngắn tựa một gang sao nhiều cay đắng vậy nhỉ, đúng là kiếp người- kiếp nợ...Thôi chán quá chẳng lách nữa, để tĩnh tâm mới có nhiều chuyện thi vị...
Hoa xoan rụng tím vườn nhà ai
Hoa nhãn đây này, giờ mới biết nó có tám cánh

Dững cái ao dư này, giờ tìm hơi bị khó ở quê nhà mình đấy



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét