Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Thằng Hùng

Mình có một thời rất chăm ghi ghi, chép chép mỗi khi thấy điều gì đắc trí.
Nhưng rồi chỉ được một thời gian, tự dưng mất hứng, bỏ bẵng đi không còn thói quen ấy nữa.
Hôm nay bỗng lục trong góc tủ thấy hai cuốn sổ của thời ấy, dày đặc dững chữ là chữ.
Đọc ở trang đầu có một đoạn: " Nó là đồ chơi, có tiền mua nó để xem, đó là tôi chơi nó. Nếu vì mua nó mà đi vay nợ- trả nợ, thì đó là nó chơi tôi".
Bỗng nhớ đến thằng cháu cạnh nhà ở quê. Thằng này y chang như cái câu mình vớ được trong truyện ngắn của Tàu mà mình ghi lại trong cuốn sổ.
Tên nó là Hùng, kém mình một tuổi, cầm tinh con lợn. Bố khỉ, sao dững thằng ở lớp mình cũng tuổi nó toàn thằng khá giả, ăn chả hết, rủng rỉnh tiền, rủng rỉnh cả đất đai, vậy mà nó giờ vẫn cơ khổ.
Lý ra trong họ, nó phải gọi mình bằng chú, bởi mình gọi bố nó là anh. Sêm sêm tuổi nhau, nó gọi bằng anh và quen mồm giờ vẫn vậy, điều này cũng chẳng sao, vì mình nghe cũng quen tai rồi.
Ngày nhỏ, mẹ gửi mình về ông nội. Vẫn nhớ, trong tháng ngày thơ ấu ấy, trò vui nhất của mình và anh em nhà nó là cởi truồng, nhảy xuống cái ao đầy bèo tấm nhà ông nội bơi ùm ùm buổi trưa. Lúc lên, đầu đầy bèo, chân tay cáu bám dài từng vệt, tóc vàng hoe, khét lẹt, chẳng cần phải đi ruộm dư thanh niên bây giờ, vừa mất tiền, vừa chóng hỏng tóc.
Trò vui thứ hai là ngóng trông những đêm giăng mùa hè để chơi trốn tìm, cứ chân đất, chạy huỳnh huỵch quanh cái sân gạch của ông, ra cả vườn, chui vào bụi duối rậm rịt...mà chẳng hề biết sợ. Tha hồ cho người lớn dọa ma, dọa rắn, vẫn ham chơi đến tận khuya, mồ hôi nhễ nhại như tắm...và đến khi mệt lử cả hội nằm lăn quay ra cái chiếu ông trải giữa hè đánh ngon lành một giấc tới sáng bảnh mắt, mặt giời rọi thẳng vào người nóng ran mới dậy.
Bẵng đi một thời gian dài. Hết cấp hai, rồi cấp ba, thi vào đại học, hơn năm sau mình trở lại quê, ở nhà ông nội, thế là hai thằng lại ở cạnh nhau.
Dưng mà nó chỉ học hết lớp bảy, bỏ học giữa chừng, được mấy năm nó bị gọi đi lính, rồi ra quân về quê lấy vợ. Nó theo ông chú mình ở cùng xóm lên Tây Bắc học nghề thợ mộc. Làm thợ vài năm, dường như học hết nghề của ông chú, nó chuồn về quê tự mở xưởng ở nhà đóng đồ theo yêu cầu của hàng xóm láng giềng.
Nhà mình cạnh nhà nó, hưởng trọn dững âm thanh đặc trưng của xưởng mộc. Tiếng chan chát của cái dùi bằng gỗ lim phang vào chuôi đục, tiếng cưa máy rít lên the thé, rung cả màng nhĩ, rồi tiếng rìu đẽo cây cắc cum, cắc cum nghe mà buồn não ruột.
Nó mời mình sang nhà uống nước.
Mình nhấp chén chè nó đưa cho, rụt cả lưỡi vì đắng.
-Sao mày uống đặc thế?
-Từ ngày em làm nghề này nó cứ thế đấy. Chẳng hiểu sao nữa, dưng mà em nghi cái mạt cưa nó chui vào cổ em nhiều nên giờ uống gì cũng nhạt thếch. Chỉ pha đặc dư này em mới thấy vừa.
Mình mở nắp ấm, ối giời là giời, tuyền là chè, chẳng thấy nước đâu, thảo nào, quánh lại như hồ.
Ngồi uống nước với nó vài lần, mình phát hiện thằng này ngập nặng, đó là chè và thuốc lào. Làm thì thôi, nghỉ là cứ 3 phút nó vê một điếu, bắn cho tụt cả nõ, mồm phun mù mịt, trong làn khói thuốc trắng như mây, mình thấy mắt nó dại đờ đẫn, dưng vẫn có cái gì đó ánh lên khoan khoái đến vô cùng.
Nó chỉ vào góc trên của cái bàn thờ xây bằng gạch.
- Em vừa chơi con này, coi dư ba tháng cơm cà nén húp nước mưa để bù vào cho nó. Em mở bác nghe thử, sướng lắm!
Mình nhìn lên thấy một cái cát sét dài ngoằng ngoẵng, chữ nghĩa như giun như dế, hai cái loa cơ man nào đèn xanh đỏ, nháy vô hồi kỳ trận. Nó mở to đến nỗi nhìn thấy cả cái màng loa rung lên bần bật, phập phồng theo tiếng nhạc đập, chỉ chực rách.
- Nhỏ thôi, không rách mẹ nó loa.
- Bác không biết nghe, em cứ phải cỡ này mới sướng.
Về sau, vợ nó kể chuyện mình mới biết, nó sang nhà thằng bạn xóm bên đi chợ Lạng Sơn thấy có cái này, nhìn, nghe mê mẩn cả người, nhà chẳng có tiền, giục vợ tíu tít bán thóc đi, thiếu bao nhiêu đi vay để mua cho kỳ được. Vay không nổi, thế là tiền mua gỗ của người ta đặt trước, nó đem ra rủ thằng bạn đi chợ Sặt ôm cái cát sét Tàu về đặt lên bàn thờ nghe suốt cả ngày lẫn đêm không chán.
Từ cái cát sét ấy mà nó mắc nợ quay cuồng đến mấy năm mới trả hết, trả xong nợ thì cái cát sét ậm ạch từ đời nào, loa nhão nát, cứ phèng phèng như đập vào mẹt. Có bao nhiêu băng cắn đứt bấy nhiêu, có hôm rối cả cục như mớ bòng bong trong hộc băng, cạy mãi không ra. Thế là từ đó, nó có thêm nghề chữa đài quay băng, mà thằng này chữa băng rối với chỉnh đầu từ đại tài.
Bẵng đi một thời gian, một hôm nó chạy huỳnh huỵch sang nhà mình gọi.
- Bác sang em nhờ tí.
Mình hấp tấp chạy theo nó, thấy một cái ba bét nhè màu đỏ như con chuồn chuồn ớt bánh trước nằm gọn trong bụi mây ở cổng.
- Mày mượn ở đâu đấy?
- Em vừa mua ở dưới quê vợ về.
Hóa ra, thằng này xuống ăn cỗ ở đằng ngoại, rượu chè be bét vào, có ông chú vợ muốn đẩy con ba bét nhè này đi gạ nó.
- Làm chủ xưởng mộc phải có cái xe máy đi giao dịch mới oách, đi xe máy mới nhận được nhiều công trình nhớn nghe chửa.
Cậu bùi tai, lại chưa đi xe máy bao giờ đồng ý ngay tắp lự.
Sau ba vòng ông chú kèm cặp trong sân kho hợp tác, nó chào từ biệt mọi người bên vợ, nhảy lên con nghẽo này, phóng như bay về nhà. Thế chó nào đến cổng lao mẹ nó vào bụi mây, rút mãi xe không ra được.
Cũng kể từ hôm đó, nó bận bịu như con mọn, tay lúc nào cũng đen sì vì dầu mỡ.
Chẳng hiểu sao con ba bét nhè này giở chứng với chủ mới, sáng ra nó dựng chân chống giữa, còng lưng, toát mồ hôi hột, đạp căng hết cơ chân, cơ đùi, cả cơ đít nữa mà chẳng chịu nổ.
Có hôm nổ được, vừa thấy nó phi ra cổng đã thấy dắt xe về, mặt tái dại vì mệt, hỏi làm sao, nó bẩu:
- Hết mẹ nó xăng bác ạ. Rõ ràng hôm qua em vừa rót một lít, có đi được đéo đâu đâu, chỉ nổ máy loanh quanh trong sân mà hôm nay khô như đít chảo rang ngô.
Vụ xe này như nhời vợ nó bảo, mất đúng năm chỉ, bán một lứa lợn, gần hết thóc trong cót và nhặt nhạnh tiền công thợ vẫn thiếu, phải vay thêm hơn chỉ nữa mới trả xong nợ.
Ô hô, mình thấy bái phục thằng này!
Một thời gian sau nữa, mình về nghỉ hè, thấy nó thu dọn cưa, đục, máy móc đút ráo vào trong buồng.
Hỏi sao lại vậy? Nó bảo, đất này khó sống lắm, em làm dư thế mà chẳng bao giờ có tiền, suốt ngày đi vay lãi, cơm cháo nhì nhằng chẳng đủ. Em đang đi kiếm con min khờ lên Lạng Sơn chạy xe ôm đây.
Tưởng nó nói đùa, hai hôm sau, thấy nó như con nhái bén ngồi chồm chỗm trên cái xe min màu tím than to như con trâu mộng khùng khục, khùng khục chạy vào trong sân, khói như quạt chả, mù mịt giời, khét lẹt.
Mình đã quen, hỏi luôn:
- Mấy chỉ?
- Tất tật 9 chỉ bác ạ. Có đâu, em vay mỗi ông bà một ít, lên đó kéo cày trả dần.
Lúc đó, thằng này đã có hai con gái và nó quãng 23, 24 tuổi gì đó.
Mười năm sau, mình về quê, gặp nó ngoài đường. Trông nó già như ông cụ, răng vàng xỉn lại vì khói thuốc, tay chân gân guốc, tóc nó dựng đứng như rễ tre. Nó bẩu, em về hẳn quê rồi bác ạ. Tàn hai con min, mười năm giời trên đất Lạng, em bỏ ra được đúng 7 chỉ, về mua lại cái mảnh đất của thằng em rể, lại vay mượn để cất nhà rồi tính xem làm gì để có cái ăn.
Nó âu sầu: Biết vậy em đéo đi, cứ ở nhà kỳ cạch đục đục, đẽo đẽo giờ có khi ngon mẹ nó rồi!
Mình cũng tưởng sau đận ấy tâm nó sẽ tĩnh, nằm quê rồi tìm ra việc gì đó, túc tắc qua ngày hai vợ chồng trồng rau, cấy lúa sinh nhai.
Ba năm sau về, thấy trong cái sân tin hin nhà nó có một cái xe con cóc rách bươm, hỏi đứa lớn:
- Bố mày đâu?
- Bố cháu đang chui trong gầm ô tô ấy.
Nó trườn ra khỏi bụng xe, cái chân đen nhẻm thò ra trước, cái đầu tóc bơ phờ ra sau, áo quần đầy bụi đất và mỡ xe, trông đến khổ.
- Bác chờ em rửa cái tay rồi vào làm hớp nước.
Chưa kịp để mình hỏi, nó tuôn một tràng:
- Thấy bọn nó có ô tô, em máu quá, thèm được có cái rồi đi chở hàng thuê cũng kiếm được ca gạo nấu cháo mỗi ngày. Thèm đến nỗi ngủ mơ cũng tuyền thấy ô tô là ô tô. Cầu được ước thấy, nửa tháng sau, có ông bên chợ bảo bán con này, em sang xem, kết nổ đĩa, về quay tiền, cắm cả sổ đỏ mới đủ, sang lấy luôn. Cả học lái và mua xe tổng thiệt hại 7 chục bác ạ. Tháng em vẫn phải trả lãi cho quĩ tín dụng xã 500 nghìn.
Mình vừa nghe, vừa nhìn nó như bị ma làm!
Năm sau, mình về, cái gọi là ô tô của nó tả tơi thậm tệ, trông nó không khác gì cái thùng bằng sắt có gắn 4 cái bánh cao su.
Hỏi chuyện làm ăn, nó bảo, số em đen dư chó, dính vào cái gì chết cái ấy. Em muốn bán xe mà đéo thằng nào mua, hôm trước có hai thằng đến xem, tưởng nó kết rồi, nhưng lúc lên nổ máy đi thử, thế đéo nào em đề gãy cả thìa khóa nó không nổ cho. Lúc bọn nó về rồi, cái bé nhà em lên ngồi chơi, nó ngịch thế nào, sờ vào ổ khóa, xe nổ rầm rầm, may mà đéo cài số chứ không có đứa toi.
- Nhà mày có đứa nào bé đâu?
- Bác ít về đéo biết, em vừa cho ra một con vịt nữa rồi, tổng cộng bốn vịt giời!
Ôí giời ơi, Hùng ơi là Hùng! mình nhìn nó như nhìn một vị thánh!
Đấy là câu chuyện của hai năm về trước.
Năm ngoái mình về, gọi điện sang nhà, gặp một trong bốn đứa con gái nhà nó hỏi.
- Bố mày đâu?
- Bố cháu đi chở khách.
- Xe nhà mày thế khách đéo nào đi?
- Bố cháu vừa mua xe mới rồi!
Mình cầm điện thoại, há hốc mồm kinh ngạc.
Chiều tối sang, nhìn thấy cổng nhà nó có một con ma tịt đen thùi lũi, biển đẹp kinh: 89K-4444.
Nó đang ngồi thu lu trên ghế, tay cầm xe điếu, tay cầm đóm đang cháy phần phật.
Thả hết khói thuốc, nó chậm rãi:
- Em mua con này cách đây 6 tháng. Con kia không bán được giờ đắp chiếu để đấy, thỉnh thoảng chở phân ra đồng cho vợ. Con này cả thảy hơn trăm, em vay lãi quá nửa. Giờ nhì nhằng chạy chở khách, phục vụ họ hàng, cũng có đồng ra, đồng vào để trả lãi cho ngân hàng.
Kinh quá Hùng ơi! Mình lẩm bẩm, cả làng, có mỗi nhà mày là có 2 cái ô tô, một cái chỉ để chở cứt ra ruộng cho vợ mày bón lúa. Nhất mày rồi còn gì, ở Nhật, sướng thế cũng chỉ được dư mày là cùng thôi, tao bái phục, bái phục!!!!
Đến đây, mình lại nhớ đến cái đoạn mình chép trong cuốn sổ: " Nó là đồ chơi, có tiền mua nó để xem, đó là tôi chơi nó. Nếu vì mua nó mà đi vay nợ- trả nợ, thì đó là nó chơi tôi".
Hùng ơi! mày bị cái lũ cát sét tàu, ba bét nhè, min khờ, ma tịt nó chơi mày đến bao giờ hả Hùng???
Đời ơi là đời...










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét