Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Kiếm tiền

Vào một đêm mưa mùa hạ, năm thứ hai sinh viên trường Luật Hà Nội.
Ba tuần nghỉ hè, mình quyết định về quê nằm, không lang thang cơ nhỡ nơi đâu, dù nằm một chỗ chỉ trong vòng 24h đồng hồ sẽ khiến mình như phát cuồng, chân tay, đầu óc như bấn loạn không yên.
Đêm ấy, nằm mãi chẳng thể ngủ, ngày ấy, quê mình điện đóm thất thường, hôm có, hôm không, chủ yếu nguồn sáng vẫn là dững chiếc đèn dầu.
Ngoài trời mưa dầm dề, đúng là mưa Ngâu, nước mắt của Ngưu Lang- Chức Nữ.
Chẳng hiểu sao, lọ mọ dậy đốt đèn và ngồi trân trân trước cuốn vở rách nát.
Và thế là mình viết như điên, như dại, tẩy tẩy, xóa xóa...
Khi gà gáy tàn canh, trời nhờ nhờ sáng, mưa thưa dần cũng là mình hoàn thành câu chuyện.
Bẵng đi gần năm giời, một hôm, mình vớ được thông tin trên tạp chí sinh viên thông báo cuộc thi viết về kỷ niệm sâu sắc trong cuộc đời học sinh-sinh viên.
Về nhà, lục lọi một hồi, tìm thấy câu chuyện mình hì hục viết trong đêm mưa hôm nào, ngồi nắn nót viết lại và gửi tới địa chỉ của Ban tổ chức cuộc thi.
Hai tháng sau, nhận được thông báo, câu chuyện của mình ăn giải đồng hạng, kèm theo 50 u ét xì đê cộng thêm một chiếc bút Parker bằng thép trắng, có khắc tên mình lên trên thân bút.
Mừng rú, vì lần đầu tiên được tiền bởi sự viết lách. Nhận được tiền và bút, hiện vật thì cất khư khư dưới đáy hòm, tiền thì được qui đổi và qui tiếp ra rượu.
Một bữa say bí tỷ, thâu đêm.
Cũng chẳng ngờ, từ đận ấy giở đi, thi thoảng lại kiếm được chút ít từ việc viết mà không lách ấy.
Để rồi 3 năm sau, chẳng chọn mà đi theo cái nghề cầm bút này.
Mình vẫn nhớ Ban tổ chức giải đặt lại tên cho câu chuyện của mình, đồng chí Ma Văn Kháng thì phê trên đầu một đoạn, đại khái như sau: " Chả ai thoát được tình yêu. Lưới tình giăng khắp nơi, sinh viên cũng vậy, ham hố, say đắm ra trò. Ở đây là cuộc tình sinh viên giữa chàng trai ngố chân thành và nàng, khôn ngoan già dặn chủ động. "Pha tình yêu này đặc sắc ở tình trạng nhân thế được giãi bày. Có những chi tiết rất hay: - Mượn một quyển sách trả lại cuốn sách khác. - Hoa hồng tặng ngày thứ 7. - Thái độ và lời bình của những người thân. Đời là vậy, viết được là cái thú thẩm mỹ. Chớ nên định giáo dục ai."
Và đây, câu chuyện ấy mình xin được ủn lên, nó được giữ lại nguyên xi không hề sửa chữa một chút nào!

Hoa hồng ngày thứ 7
"Người dưng ơi người dưng, một triệu người tôi gặp trong đời có ai là máu của máu tôi? Là thịt của thịt tôi? Chết vì tôi? Có ai sẽ sống vì tôi? Có ai không? Có ai là hoàng đế của tôi? Cũng là tử thần của tôi? Ai là tâm phúc của tôi? Cũng là địa ngục của tôi?"
                                                                                                                    (Nguyễn Huy Thiệp)

***
Quá khứ thường hay trở về với người ta vào lúc đêm đêm. Có thể là vui, cũng có thể là buồn, mà buồn thì nhiều hơn. Nó thường nhấm nháp người ta trong những lúc mất ngủ.
Từng hồi gió rên rỉ trên vòm cây, xen lẫn tiếng mưa tí tách, nhỏ giọt. Quá khứ quằn quại trong tim, trái tim vốn dĩ bé nhỏ, mềm yếu, đa sầu, đa cảm giờ thêm chật chội chỉ muốn vỡ tung ra làm trăm nghìn mảnh.
Trái tim hữu cơ, không phải là sắt đá, càng không to lớn như người ta vẫn thường tâng bốc, ca tụng cho nhau. Có chăng, những con người ấy là đá.
Hai mươi tuổi- người ta thường đau và vật vã vì tình yêu, cái bất hạnh muôn thuở của động vật cấp cao- loài người, mà trong đó chỉ tồn tại có hai giống: đàn ông và đàn bà, nhưng vô cùng phức tạp, từ đời cụ kỵ, ông bà, cha mẹ đến đời con cái, cháu chắt, chẳng ai có thể truyền lại được kinh nghiệm bất hạnh ấy cho ai.
Không thể là" Cơn mưa đằng Đông, vừa trông vừa chạy, cơn mưa đằng Nam, vừa làm vừa chơi" cho thế hệ hậu sinh cứ nhìn đó khắc biết. Kinh nghiệm tình yêu quả là chẳng giống thời tiết một chút nào.
***
Bộ tiểu thuyết dài tập về tình yêu đẫm lệ tôi cầm đọc giờ nát như rạ trong tay vì nó được hàng mấy mươi chục tâm hồn lãng mạn mới bước vào tuổi gàn dở thích khám phá bí ẩn, ham hiểu biết chuyền tay nhau đọc. Cũng chẳng có gì mới lạ hơn, cái mô típ muôn thuở như một công thức khoa học tự nhiên đến khô khan: Tình duyên, ngang trái, khóc sầu, ly biệt...
Xem xong cuốn truyện, tôi nằm ngửa mặt lên mái nhà suy ngẫm. Mình sẽ yêu, nhưng cái điều trong tiếu thuyết ấy sẽ không bao giờ xảy ra với mình, họ lãng mạn quá thì mới vậy. Tôi nhắm nghiền mắt lại, mơ đến một tình yêu tuyệt đẹp của riêng mình.
Thế là tôi bắt đầu yêu.
Một cô bạn cùng lớp, da không trắng, không đen, dáng người thuộc dạng trung bình: 1m58-45kg, hay cười, dễ khóc. Thích đọc tiểu thuyết về tình yêu, càng lâm ly dang dở và càng nhiều tập càng thích. Đúng là tâm hồn sinh viên văn khoa của các trường Sư phạm.
***
Tôi đưa cho nàng cuốn tuyển tập truyện ngắn của Môpatxăng, có rất nhiều điều thú vị về tình yêu- theo tôi nghĩ. Nàng đọc ngấu nghiến và trả lại cho tôi sau đúng 12 giờ đồng hồ ban ngày kể từ lúc tôi đưa. Cái miệng cười rất duyên và ánh mắt tình tứ chứng minh cho tình yêu rực lửa của hai đứa.
-"Còn truyện gì hay hơn nữa không?"
Tôi không thể hiểu được ý nghĩa của câu mà nàng vừa hỏi? Thán phục hay chê bai cuốn truyện?
- "Đọc luôn một mạch, đi ăn cơm cũng mang theo, không rời nó ở trên tay, xong là người ta trả luôn."
Thật là một tâm hồn văn học. Tôi sung sướng vì đã mang hạnh phúc đến cho nàng, đưa cả hai tay xin lại cuốn truyện. Nhưng ô kìa! Lạ quá, cuốn này dày hơn cuốn của tôi. Về đến nhà tôi mới dám xem lại đầu đề, hóa ra một cuốn tiểu thuyết dạng mấy nghìn bán đầy ở vỉa hè, tác giả là một người nội địa, cái tên giống như tên của các nhân vật thường gặp trong những thiên truyện ướt át, bi ai: Mộng Nga.
Chắc nàng nhầm lẫn cuốn truyện của mình rồi. Chuyện này chắc mỗi mình tôi biết, tôi đoán như vậy, nàng thì càng không biết, tôi sẽ chẳng kể cho ai và cho chính cả nàng nữa.
***
Cũng giống như bao câu chuyện tình trên đời, tôi tỏ tình và được đáp lại bằng một tình yêu nồng nhiệt, kèm theo một tràng tiếng Tây bồi mà nàng học được ở trên lớp trong chương trình phổ cập ngoại ngữ cho sinh viên: "Money-can't buy everything" để khẳng định cho tình yêu nồng cháy của hai chúng tôi.
Hoa hồng vào chiều thứ 7 trang điểm thêm cho tình yêu của hai đứa. Đôi khi mua vội còn có cả sâu bám trên lá, nhưng chẳng sao, sâu cũng không thể đục khoét được tình yêu rực lửa này. Lại những câu chuyện kể lể bên nhau thường đã cũ mà vẫn thấy hay.
Ròng rã theo tháng năm là mái tóc dài đung đưa ngang lưng, ánh mắt tình tứ và nụ cười không hề hà tiện của nàng theo tôi cả vào trong giấc ngủ.  
Bố tôi bảo:- "Này, học đi con ạ, chưa muộn đâu mà yêu với đương."
Ông tôi ho thúng thắng:-"Gặp duyên thì nên vợ, nên chồng lo cái gì."
Mẹ tôi khẽ thở dài.
Anh chị tôi nói với nhau:" Ông kễnh bắt đầu tập làm người lớn đấy, thiên đường của sinh viên mà!"
***
Cơn u mê thường làm cho người ta hoa mắt, nhất là trong chuyện tình, nhìn xa hóa gần.
Mặc kệ, có sao đâu khi người ta đang đắm chìm trong đam mê, nó đã ngấm vào máu trong người, tôi nghĩ và lẩm bẩm:
- Chả ai thoát được tình yêu.
Ba năm học trôi qua, điểm thi học kỳ của hai đứa hầu hết 5 với 6, không một môn nào khả dĩ được đến điểm 7, ngoại trừ bài kiểm tra Ngữ văn với đề tài: Tình yêu và sinh viên. Cả hai đứa đều đạt điểm 7,5.
Tôi bắt đầu lo cho kết quả học tập của mình.
Nhưng để bù lại cho cái sự học hành không được uyên bác ấy, tình yêu của chúng tôi ngày một nặng hơn, mãnh liệt hơn theo chiều tăng của cấp số nhân.
Chuyện một trăm năm cũng được đưa vào chương trình tính toán của chúng tôi. Thiên đường hạnh phúc hai đứa vẽ lên, màu mè tự pha trộn trông khá rực rỡ, lung linh. Tạm thời gác lại chuyện thi cử, học hành, phải tính đến chuyện tương lai trước đã chứ.
Nàng bảo tôi bằng một câu rất văn học lãng mạn: -"Người ta muốn có tương lai huy hoàng, hãy can đảm dẫm lên quá khứ đau buồn mà bước tới."
Lại một câu trong cuốn tiểu thuyết bìa in sặc sỡ nhiều màu nào đó.
***
Những bông hồng chiều thứ 7 lùi dần vào quá khứ. Những câu chuyện mỗi khi kề bên nhau tâm sự đã cũ mèm. Sự vuốt ve mơn trớn trở nên nhạt nhẽo.
Năm cuối cùng của đời sinh viên.
Nàng đã chán ngấy những chuyện ba hoa của tôi và có lẽ cũng chán ngấy những lời dịu dàng giả dối của chính mình. Kết quả thi cử thật bí bét.
Im lặng.
Con gái thường lớn trước con trai trong chuyện này. Tôi vẫn ngập trong men say, quên cả đoạn kết của cuốn tiểu thuyết bi thảm năm xưa.
Nàng bảo tôi:-"Mọi tình yêu đều phải dang dở."
Tôi đau đớn:-"Không thể có chuyện ấy xảy ra."
Nàng lạnh lùng:-"Biết làm sao được, phải vậy thôi."
Tôi choáng váng nhìn những bó hồng ép khô treo ngược nơi đầu giường tầng. Chồng thư đầy ắp thương nhớ của ngày xưa và chiếc bếp dầu lạnh tanh dưới gầm giường.
Đó là buổi liên hoan chia tay từ giã tuổi sinh viên của lớp.
Tôi thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Sự thật vẫn là sự thật.
Bố tôi nhẹ nhàng nói với mẹ:-"Rồi nó sẽ quên dần đi."
Ông tôi ho nhiều hơn ngày xưa:-"Ý tình đấy cháu ạ."
Mẹ tôi thở dài hơn.
Anh chị tôi thì thầm:"Nó sáng mắt ra đấy."
Tôi cầm cuốn tiểu thuyết bi thảm rách nát năm xưa điền tên tôi và nàng vào thay tên hai nhân vật yêu nhau say đắm rồi châm lửa đốt cháy bùng bùng.
Một trận gió còn sót lại của mùa đông thổi tới, tàn tro bay lả tả khắp sân./..







































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét