Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Đêm Sài Gòn

Đã hơn hai năm định cư trên đất phương Nam.
Dưng với đêm Sài Gòn mình không có nhiều.
Không bởi lẽ nhà mình cách đó khá xa, thường không đi bài vở, mình sẽ về Biên Hòa ngủ.
Ít thức đêm với Sài Gòn, dưng cũng không có nghĩa là mình thiếu kỷ niệm, cảm xúc...
Còn nhớ hồi 15 tuổi, lần đầu tiên cùng bố phiêu dạt về phương Nam, cái đêm xuống tàu ở ga Hòa Hưng, dù cảm giác chống chuếnh vì xa nhà và âm thanh của bánh xe lửa nghiến xuống đường ray vẫn còn vang bên tai, mình bắt gặp đêm Sài Gòn với sự ngưỡng mộ, thích thú kinh người.
Đường phố rợp đèn đủ thứ màu sắc, xe và người thành dòng bất tận.
Những tòa nhà cao tầng lung linh, huyền ảo trong đêm. Lúc đó không nghĩ mình đang ở nước mình, chỉ muốn biên thư về cho mẹ kể chuyện cho thỏa niềm thích thú.
Dững lần sau đó, có đêm Sài Gòn, cùng đám sinh viên đại học kinh tế thành phố lang thang khắp mọi nẻo đường, mới phát hiện, càng về khuya, Sài Gòn càng lộng lẫy hơn.
Năm trước, mình hưởng gần trọn một đêm trên du thuyền Đông Dương.
Số là hội doanh nhân báo chí quê nhà thành lập, có một bác đồng hương, người Tiên Lữ, kiều Đức, Giám đốc công ty thuyền buồm Đông Dương mở lòng mời cả hội lên du thuyền ăn nhậu, giao lưu.
Theo nhời bác ấy, chiếc du thuyền bọn mình lên là chiếc đầu tiên vợ chồng bác ấy đóng để khởi nghiệp.
Nghe đâu đặt ở Nghệ An, thời giá năm 2005 là 200 nghìn u ét xì đê. Còn giờ thì bác ấy có cả thảy 5 con nữa, đều hoành tráng hơn con này, chạy lông nhông khắp sông Sài Gòn.
Lục tục kéo nhau xuống thuyền, có tiếng bác nào hỏi như xóc ốc: - Cái này là an toàn hơn Dìn Ký đấy phỏng?
Mẹ kiếp, người ta đã cất công mời, cho ăn chùa, uống chùa trên con sông thơ mộng nhất Sài thành, giữa một đêm trăng sao vằng vặc lại còn bày đặt, ăn nhậu dư này có chết cũng đáng.
Mình thấy bác Giám đốc du thuyền vẫn trả lời từ tốn, nhẹ nhàng:- Thuyền của em lúc nào cũng mở cửa sổ, có tín hiệu bão giông là được đáp bến an toàn ngay!
Đêm ấy, giữa sông, thuyền chạy, uống bia ừng ực, mấy hồi đã thấy chuếnh choáng dưng mãi không say.
Trên thuyền, giữa đất trời phương Nam, nghe hát chèo, nhớ quê đến khổ.
Cái điệu "Luyện năm cung", "Quân tử vu dịch", "Đào liễu"  rồi "Con nhện giăng mùng"... làm cho các bác nhà mình mắt đờ đẫn đi vì buồn. Mình nhìn sang bàn bên, thấy có bác tóc "bán dâm" cứ rít thuốc tóp cả má. Phải rồi, đang khắc chế cảm xúc đây mà, rõ khỉ, cái kiếp lênh đênh đất khách nó ám vậy đấy!
Hỏi ra mới biết, bi giờ ở Sài Gòn, có rất nhiều gánh hát dư thế này từ Bắc vào lập nghiệp, phục vụ các bác xa quê.
Mới hay, cái gì người ta đang có thường không coi trọng, xa xôi rồi, đánh mất rồi mới thấy nuối tiếc.
Mình ngồi giáp cửa sổ con thuyền, nghe đến đoạn "ai xui con nhện nó mới giăng í i i mùng", thấy lòng rung lên bần bật, không uống nữa, làm điếu thuốc, lặng ngắm đêm Sài Gòn từ giữa sông.
Đèn hoa đủ các loại màu đua sắc, tòa nhà Bitexco to cao lừng lững in bóng xuống dòng sông, chen nhau với nó là hàng loạt dững hàng khủng khác nữa khiến cho mặt nước sông Sài Gòn lung linh đủ sắc màu.
Người và xe rầm rập dọc theo đường Tôn Đức Thắng. Trên sông, ban đêm cũng nhộn nhịp hơn cả ban ngày, hàng loạt du thuyền các hãng ngược xuôi, tây có, ta có ồn ào náo nhiệt trên boong, dưới khoang.
Lại có đêm Sài Gòn, đi trong mưa khuya, lạnh như đêm đầu đông Hà Nội, đường phố loang loáng ánh đèn, có mùi hương thân quen như hoa sữa, tìm mãi mà chẳng ra.
Dưng mà mình thích nhất dững quán ăn đêm ở quận Nhất, quán vỉa hè bình dân dưng mà đủ món để giải cơn say bia, rượu. Có người đàn ông mù cả hai mắt ôm Tây ban cầm hát phục vụ khách ăn đêm, không đòi bao nhiêu tiền, chỉ một cây đàn, người này ca được cả sáu câu. Bài nào trước 75 người này cũng thuộc, chỉ cần đọc tên hoặc câu đầu của bài hát là tiếng ca khàn khàn cất lên nghe nẫu ruột gan. Mình thích nhất người này hát Riêng một góc giời và Niệm khúc cuối...Chao ôi, chỉ có đêm Sài Gòn mới vậy mà thôi!
Đêm Sài Gòn có dững quán nhậu hát cho nhau nghe, sân khấu nhỏ bé, chỉ vài chiếc bàn đủ cho hai chục người ngồi cũng thành một nhạc hội mi ni đến suốt đêm. Có dững quán nằm khuất sâu trong hẻm dưng khách vẫn biết để tìm đến, hát hay không chẳng quan trọng, sẽ có rất nhiều người hát cho mình nghe, và chỉ có đêm Sài Gòn, trong những hẻm sâu vẫn vang lên những tình khúc dịu dàng, buồn tê tái của Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Lam Phương, Trường Sa, Lê Dinh, Phạm Đình Chương...
Sài Gòn...
Có đêm không ngủ...
Bởi trong lòng..
Khắc khoải nỗi nhớ thương.../..
Nghe Chèo giữa Sài Gòn


Du thuyền lung linh trên sông Sài Gòn


Đi ngang qua tòa Bitexco


Khoe dáng bên sông Sài Gòn














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét