Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Thằng Sơn

Mình dặt dẹo hết trường Tổng hợp, sang Sư phạm rồi Luật, cơ khổ, chết vì cái tội đứng núi này trông núi nọ.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh!
Gần 12 năm sinh viên, tuyền ăn đói, nhịn khát, bò về được nhà ăn cơm đủ ba bữa hai ngày nghỉ, chỉ cơm rau mà lên cân mới biết cái sự kiết xác của kiếp sinh viên dư nào...thế mà chẳng hiểu tại sao lại vưỡn thích.
Năm thứ hai trường Luật, mình cũng ấn định nốt trường này là phải vác bằng về trình các cụ ở quê chứ không thì hỏng bét.
Đang lang thang đi kiếm nhà thuê thì gặp thằng Trường Xuân Đỉnh, tên nó là Trường, nhà ở Xuân Đỉnh, gọi dư thế để còn không lẫn với thằng khác. Thằng này là em ruột thằng Hùng Xuân Đỉnh, bạn mình quen qua bác cả.
Nó hỏi: - Anh tìm gì?
- Tao tìm chỗ ngủ.
- Thế anh không ăn à?
- Sinh viên có đéo gì mà ăn. Với lại, cứ có chỗ ngủ là ra chỗ ăn.
Nó kéo mình xồng xộc vào làng Hậu, đi ngoằn ngoèo sâu thăm thẳm, hai bên đường toàn là cứt chó, rãnh nước thì đen kìn kịt, bốc mùi thối um, ra sát cánh đồng, nó bẩu:
- Đây là nhà trọ của bọn sinh viên sư phạm, có thằng anh của con người yêu em ở đó, tổng hợp các loại khoa, chung tiền thuê nguyên căn này cho rẻ, anh về đây mà ở với chúng nó, chịu khó đi học xa một tí. Ở với bọn này đỡ bị đứt bữa, vì có gạo và bếp dầu với xoong nồi nấu ăn.
Mình nghĩ, cứ có chỗ trú chân là tốt rồi, học hành gì mấy đâu mà phải chịu khó.
Phòng 12 mét vuông, cả mình là 7. Chật kinh, nhưng vẫn tốt chán vì có công trình phụ riêng biệt.
Mỗi ông một quê, chỉ có mình với một thằng sinh viên khoa giáo dục chính trị tên Sơn người Hải Dương là còn có chút đồng hương Hải Hâm khi xưa.
Nó cao khoảng 1m75, nặng 70 cân, trông rất ngon canh, dưng mất mẹ một tay trái.
Thật là đời như cứt, không hiểu sao lại vậy?
Cái thằng đẹp giai ngời ngời thế này mà ông giời lại cho mỗi tay để sử dụng.
Ở với nhau được dăm bữa nửa tháng, mình với nó bắt đầu thân nhau.
Nó luyện mình uống rượu, mình luyện nó hút thuốc lào bằng điếu bát.
Tháng sau nữa thì thân hẳn như anh em trong nhà.
Nó bẩu, em đéo biết sao lại thi vào sư phạm, vì thực ra chẳng thích nghề này. Dưng mà ông già bảo em, mày còn có một tay, đi cái nghề này cho nhàn nhã. Em chặc lưỡi nghe theo.
Mình thắc mắc cái tay mất của nó, nó ngửa mặt lên nóc nhà, chân vắt lên nhau rung rung một hồi mới nói.
Em vào đại học, mọi người hỏi, em tuyền nói là đi bộ đội bị thương ở chiến tranh biên giới. Ai cũng trợn tròn mắt kinh ngạc vì sao cỡ tuổi em đã đi đánh nhau trên biên giới rồi?
Dưng không ai hỏi thêm nên em cũng đéo cần thiết phải giải thích. Thật với anh là em bị tai nạn điện giật hồi nhỏ khi đi chăn trâu. Lần mò vào đường điện cao thế bắt chim, vợt bướm thế là nó làm cho phát mất tay.
Mình bẩu: - Đúng là không biết gì cứ gí chim vào cầu chì mà đái nó mới vậy! Hồi bé thằng nào chả thế.
Nó cho mình xem dững vết thương còn để lại sẹo kinh hoàng trên người. Kinh thật!
Em tự dưng mặc cảm từ ngày ấy, mãi sau này cũng không hết.
Những ngày đầu tiên đi học trên này, em tuyền mặc áo dài tay, đút một tay áo trong túi quần, mọi người không biết ai cũng bảo em là khộng khệnh tay lúc nào cũng bỏ túi.
Mình để ý thấy nó mất một tay, hình như tất cả chức năng đều dồn hết vào tay kia của nó.
Nó cắt tóc đẹp hơn cả thằng còn hai tay.
Ngày nghỉ, mình nó một buổi sáng quơ gần chục cái đầu, nhanh thoăn thoắt, một tay vừa lược vừa kéo, múa trên đầu người ta chỉ nhoáng cái là xong.
Phân công nấu cơm, nó vẫn nhận tham gia dư người bình thường.
Một tay cầm quai xoong, đong gạo, vo gạo, bắc bếp nhanh như ăn cướp.
Tài đến nỗi, nồi canh 7 thằng ăn to dư cái chậu cám lợn, nóng bỏng rẫy, nó chỉ một tay bắc nhẹ cái là xuống.
Khoản giặt quần áo cũng siêu không kém. Tóm lại, nó làm mọi việc còn nhanh hơn mình có hai tay.
Một hôm, nó đi đâu về, mặt mũi tái dại, mồm toàn mùi cồn, đặc trưng của cái loại rượu giết sinh viên bán ở khoa Lý trường 1. Cồn nhiều, hăng hăng dư thuốc sâu, càng uống càng dức đầu như búa bổ.
Mình hỏi: - Sao vậy?
Nó bẩu: - Em bị đá rồi anh ạ!
Thôi bỏ mẹ, người yêu đá cậu, thảo nào rượu chè ngất ngây con gà tây dư này đây.
Mình có gặp, có nói chuyện với đồng chí người yêu của nó mấy lần rồi, dễ thương, trắng trẻo, ngọt ngào, nhất là cảm thông với một người thiếu hụt dư nó. Tưởng tình yêu mãnh liệt vậy mà nỡ bỏ con người ta...
Nhìn nó buồn sầu thảm như mèo bị mất con, nằm bẹp trên giường mấy bữa.
Mình nói: - Thay quần áo ra tao đi giặt.
Nó bẩu:- Kệ em, em vẫn tự giặt được mà. Với lại em chưa nhờ ai giặt cho em bao giờ.
Mình nói: - Thì bây giờ tao giặt cho mày, có gì phải suy nghĩ?
Nói mấy lần nó mới chịu để mình giặt giũ phơi phóng cho. Bố khỉ, tình yêu khiếp thật, nó vật một thằng khỏe như trâu chỉ trong giây lát thành con gà rù.
Qua đận ấy, không thấy nó đi giảng đường học tối nữa.
Thường nằm nhà đọc sách, đánh cờ, tá lả...rồi nghêu ngao hát...
Nó nói, số em khổ rõ khổ, ghét gì gặp đấy.
Ghét dạy học đi học Sư phạm. Ghét học chính trị vào khoa giáo dục công dân, tuyền Mác với Lê. Ghét con gái vần H, yêu ngay tên Hường, rồi bị bỏ. Mà anh biết làm sao nó bỏ em không? Tại anh đấy, anh luyện cho em hút thuốc lào để rồi nó không ngửi được, nó bỏ em. Giờ em chỉ còn mỗi thuốc lào thôi.
Năm cuối trường Luật, uống rượu rõ lắm, hết cả tiền học phí, nguy cơ cấm thi hiển hiện rõ dư ban ngày. Chạy long sòng sọc không đủ tiền đóng. Nó móc ví cũ nát bươm, bong hết cả da, một tay lần mần đếm tiền, tuyền tiền lẻ, rách bươm mà chỉ còn vài chục.
Nó bẩu:
- Anh lên xe em chở ra đây là xong.
Ngồi sau nó, chân đạp một tay giữ thăng bằng, lưng nó đẫm mồ hôi. Đường làng Hậu toàn rơm là rơm làm cho cái xích chỉ chực đứt tung dưới hai bàn chân nó.
Phanh kít trước hiệu cầm đồ, nó nói mình đợi chút.
Cái xe cắm được 250 nghìn vừa đủ đóng học phí cho mình. Nó bẩu, thôi cho đi anh ạ, em đi bộ đi học cũng được, trường gần, với lại còn người yêu đâu mà giữ xe với pháo. Anh đi xa thì giữ xe mà đi. Thôi về học còn thi mai sau ra trường báo hiếu ông bà già.
Mình và nó ra trường cách nhau một năm.
Nó về quê dạy học rồi lấy vợ sau mình hai năm.
Con đầu là gái, y dư mình.
Mình bẩu:- Mày còn đứa con gái không đẻ nốt, giữ làm gì?
Mấy năm trước gặp nó đi học cao học trên Hà Nội, nó khoe, em chuyển được về thành phố Hải Dương rồi.
Nhưng chưa đẻ thêm đứa nào.
Năm ngoái, nó gọi điện báo tin, vợ em đẻ con giai rồi anh ơi! Không dư anh suốt đời là ông ngoại.
Mình chúc mừng, nhất mày rồi đấy Sơn ạ.
Nó bẩu, anh mừng dưng em vẫn buồn.
Mình hỏi vì sao?
Nó bẩu: -Vợ em nói, cả đời này em chưa được ai ôm trọn vòng tay!
Bố khỉ, bố khỉ...

Nó đây, chấp mọi người sử dụng vi tính một tay



Ngồi cạnh con cháu gái mình tên Nguyễn Đặng Trà My
hồi còn tu nghiệp Hà Nội

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét