Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Hà Nội ...mùa đông

Chiều ấy gió đông bắc về, mình ngồi trên tầng 4 ở Láng Thượng
vậy mà đã 4 năm rồi....



Tháng 11, Hà Nội vào đông thật rồi. Cái rét của Hà Nội ngọt ngào, không buồn buồn, ẩm ướt như quê nhà. Những con đường đi mãi không thấy chán, những ngõ phố uốn quanh mình những khu tập thể thơm mùi bếp núc.
Tôi bất giác gọi thầm thương yêu, thương yêu ơi…Có một chút buồn và nhớ mơ hồ về quê hương, về những cánh đồng mùa đông một gam trầm màu nâu, về những con đường ngập tràn hoa đồng nội gắn bó với tuổi thơ chúng mình.
Mùa đông năm ấy tôi là một cậu bé nhà quê chập chững bước vào giảng đường đại học, những A6, A7, A8, A9 thân quen, những cây xà cừ già nua trụi lá vì gió đông. Bao quả xà cừ thi nhau rụng lăn tròn trên sân ký túc.
Không đi hết chặng đường của nghiệp làm thầy, tôi rời xa nơi ấy bước vào cuộc mưu sinh mà không biết bao lần đứng trên vách cheo leo của vực thẳm, chỉ buông tay là xuống tận cùng địa ngục. Xa rời nơi ấy, ước mơ của bao gã nhà quê chân đất được ngồi ghế giảng đường, nơi đô thị phồn hoa, có biết đâu rằng chục năm sau em cũng ở đây, em tung tăng giữa bao bạn bè thời sinh viên sư phạm, những ước mơ giản dị chân thật của tuổi giảng đường em lại viết tiếp cho tôi. Em có nhìn thấy hàng bằng lăng hoa tím ngát, hàng điệp vàng lao xao trước cầu thang ký túc, những hàng cây mà bọn tôi đã trồng sau cái tết thứ hai của đời sinh viên sư phạm. Tôi đã tưởng tượng ra dáng em mỗi ngày từ ký túc cắp sách lên giảng đường,  thấy em trên ban công ký túc mỗi chiều buồn nhìn về nơi quê nhà…Đông đầu tiên của cuộc sống sinh viên em không được rúc đầu vào lòng mẹ, tôi đã tưởng tượng ra em… và chợt hiểu tại sao yêu cái lạnh và sự cô đơn như hoài vọng của những giấc mơ.
Bây giờ mùa đông Hà Nội cũng khác mùa đông ngày xưa, chỉ nỗi nhớ vẫn còn là vĩnh viễn. Mùa đông lá vẫn rải đều trên những con đường vắng lá đậu trên mái tóc buồn thướt tha của người con gái. Tiết đông Hà Nội dễ buồn, dễ nhớ, dễ làm lòng xao xác. Ngày xưa từng đạp xe mải mê trong gió đông trên phố Hà Nội, nghe gió lùa vào tận chân tóc mới cảm nhận nét hoang sơ dịu dàng ẩn chứa trong mùa đông Hà Nội. Ngày ấy em ở đâu để mãi đến đông này tôi mới tìm thấy em…
Trong mênh mông thương nhớ giữa mùa đông, tôi đã về bên em trong câu hát dịu dàng, dịu dàng:
Ta vẫn chờ em trong bao la đồi nương
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ bay
Thời gian nào trôi bồng bềnh trên phận người
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi
Mùa vàng lên biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong ta hát vì xa người.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét