Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Lên tàu về thôi

Đứt gần chục ngày ngoài đó, tự dưng nóng ruột muốn về. Ô hay, đời cũng thật là của khỉ, về quê thì như là đến chốn xa lạ, đến chốn đất khách quê người lại như về quê! Mới hay, quê hay không quê cũng tự trong tâm mình mà ra...
Lại lọc cọc tàu hỏa 32 tiếng, mọi người bảo mình dở hơi, sướng chẳng biết đường sướng, cái thân làm tội cái đời. Dưng mà mình thấy, đi tàu cũng có cái sướng của nó chứ lị, nằm ngồi thoải con gà mái, đi đứng lung tung, vệ sinh bất kỳ có phải xin phép hay chờ đợi ai đâu. Mỗi toa có một toa lét, sướng kinh, ngoài ra ăn uống có người bê đến tận mồm, mặc dù cơm cháo chẳng đâu vào đâu, ăn dở hơn cơm thời bao cấp!
Nằm chán lại ngồi, tàu đến địa phận tỉnh Ninh Thuận, mình chẳng biết là huyện gì, dưng mà phong cảnh thì thật thê lương, đất cằn, đất sỏi chẳng cây gì sống nổi, chỉ thấy xương rồng rặt là xương rồng. Mà của nợ, phàm những cây gì con người không ăn được thì chúng phát triển tốt tươi đến kinh người.
Khi xưa ở quê, mình cũng đã thấy những hàng rào xương rồng cao hơn đầu mình, nhưng lá thon dài và xanh mướt. Còn ở đây, lá xương rồng to như cái quạt giấy, gai tua tủa, màu lá bạc phênh phếch. Đã vậy, đầu những túm gai lại nhô ra chùm hoa đỏ, trông đến gớm. Xương rồng mọc thành rừng, nối dài hàng cây số, nó có sức sống thật mãnh liệt giữa cái vùng đất khô cằn này, chả thế, ở đây, người dân chỉ thấy nuôi nhiều cừu và bò, những đàn cừu lông lá xác xơ ung dung ghé mồm vặt lá xương rồng tóp tép nhai, khiếp thật!!!
Đoạn nữa, tuyền núi nhưng không cao mấy, dưng mà rất nhiều tảng như đá cuội bâu quanh từ chân lên đến đỉnh một màu gan gà, có những hòn nặng hàng chục tấn chênh vênh bám trên sườn núi, thoáng trông như sắp rụng đến nơi. Hoang vu đến vậy, nhưng lác đác có những ngôi nhà ẩn hiện dưới những tảng đá kinh dị kia, chứng tỏ chủ nhân của chúng cực kỳ gan dạ.
Mình nhìn mãi ở dọc nơi tàu đi qua của mảnh đất Nam Trung bộ này mới phát hiện ra một điều, nhà của người sống rất tuềnh toàng, bé nhỏ, còn những ngôi mộ của những người chết được xây cất khá lớn, cẩn thận, trang hoàng, kẻ vẽ lộng lẫy đủ màu sắc. Có những lúc giật mình nhìn xa xa như một thị trấn sầm uất đông vui, nhưng khi tiến gần thì hóa ra đây là nghĩa địa. Mới hay, cái kiếp sống gửi thác về của con người là vậy, chăm chút cho cõi âm, còn cái cõi trần tục mình đang sống chẳng cần gì khác ngoài hai bữa ăn đạm bạc, rồi lại lầm lũi bán mặt cho đất, bán lưng cho giời cứ thế ngày qua tháng lại.
Buồn...
Dải đất khô cằn này có lẽ kéo suốt từ Quảng Nam vào tới tận Bình Thuận, chỉ đôi chỗ dính dáng tới thị thành thì đỡ, cứ hết phố sá lại bắt gặp bao cảnh tiêu điều. Bao giờ mà đuổi kịp đồng bằng chứ đừng nói đến thành phố cho rầu lòng.
Mình thấy đi tàu, những gì nhếch nhác của phố sá, của nông thôn trên dải đất hình chữ S này hiển hiện cực rõ. Ở mặt tiền đường nhựa, người ta đua nhau dựng bảng hiệu, đèn màu, cờ hoa rực rỡ, còn phía sau nhà, nơi đường sắt chạy qua thì thôi rồi đủ các loại rác thải, phế thải, người thải...nhìn mà thấy kinh hồn. Nông thôn bên đường tàu thường thấy là những ngôi nhà rách nát, hiếm thấy căn nào khang trang, tươm tất, nếu có thì chắc hẳn ngôi nhà này sẽ giáp với đường bộ nào đó.
Tàu rầm rập chạy qua nơi này, những đám trẻ em lam lũ ngước mắt nhìn theo với ánh mắt thèm thuồng, nuối tiếc. Những cụ ông, cụ bà tay dắt trâu, vai gánh cỏ ngoảnh cổ nhìn với ánh mắt vô cảm và lũ thanh niên mới lớn tay lăm lăm cục đá, cục gạch sẵn sàng tương lên tàu cho hả cơn buồn chán, không cần biết sự gì sẽ xảy ra sau hành động của mình...
Rầm rập, rầm rập với tốc độ rùa dư thế này, chẳng trách nhiều người sợ đi tàu là phải. Dưng mà đối với mình, đây là phương tiện thân yêu nhất vì nó đảm bảo độ an toàn cao nhất đúng như lời quảng cáo trên Rail TV phát đi phát lại trên các chuyến tàu.
Cũng đừng nhanh nữa để làm gì, vì thực ra cuộc sống đâu có cần vội. Vội vội, vàng vàng, nhanh hay chậm cũng đều do con người ta qui định ra cả cơ mà.
Ngồi nghĩ vớ vẩn đâm ra mình thành kẻ lẩn thẩn, bởi khi xưa chẳng có internet, điện thoại...thương nhớ nhau ngồi sáng tác thư gửi cho nhau hay tuyệt. Bây giờ thì a lô a lô biết luôn và ngay. Cùng lắm lời nào khó nói nhắn cái tin, mà tin không dấu, không dấu nhiều khi ngôn ngữ tuổi tin, đéo tài nào dịch được, nghĩ mà chán kinh! Thế nên vội vàng mà làm gì?
Cái gì nhanh hóa ra đâm thành dở hết, thịt lợn, thịt gà, cá, tôm, cua, ốc, ếch... nuôi cho lớn rõ nhanh, ăn vào nhạt như thân chuối.
Lúa, ngô, khoai, sắn củ rõ to và nhanh thu hoạch ăn vào nhạt như rơm.
Rau củ quả trồng nhanh lớn, nhanh thu hoạch ăn vào nhạt như nước ốc.
Ca sỹ qua lò luyện cực nhanh hát nhạt như nước lã.
Người học tiếng Anh cấp tốc nói như người Việt nói tiếng Mông.
Thôi thì nhanh để làm gì, tốt nhất là theo phương châm: "Hà Nội không vội được đâu", mình khoái câu này kinh!

Đây là nhà...

Đất này trồng cây gì và nuôi con gì hả hả hả...

Trồng cây xương rồng

Đá bám cheo leo trên vách núi

1 nhận xét: