Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Ba nốt ruồi son

Bạn mình, đồng hương, theo chồng lưu lạc vào tận Vũng Tàu. Mấy chục năm xa quê luôn khắc khoải về quê. Tưởng làm báo, lại là nữ, trăm công nghìn việc đổ lên đầu chẳng còn dư chút thời gian. Ấy thế mà vẫn làm thơ viết văn...Mình phục lăn.
Sau đây xin giới thiệu một truyện ngắn của đồng hương, với cái tên dư ở trên:
“ Chị ơi, em muốn nói chuyện với chị, có đựơc không ? ”. Lưỡng lự giây lát, Thu nhấn nút Send. Chỉ một giây sau, chiếc điện thoại rung lên. Tự nhiên Thu hồi hộp, trống ngực đập thình thịch, mồ hôi túa ra .  “ A lô ! Chị ơi … em muốn nói chuyện với chị … em … ” Giọng Thu lạc hẳn đi. Ở đầu dây bên kia, chị Thùy vội vàng dỗ dành như dỗ dành con nít : “ Đừng khóc, đừng khóc nữa em. Nào, có gì thì bình tĩnh nói cho chị nghe. Bình tĩnh nhé  ”. Thu nấc nghẹn “Em … em buồn quá chị ơi … anh Nam … em … ” “ Rồi, chị hiểu rồi! Không việc gì phải khóc . Nén lòng lại đi em. Không việc gì phải khóc cả. Ăn thua là phải biết nén lòng lại, phải bình tĩnh và hành động có chiến lược. Mày không việc gì phải thua đủ với nó. Đựơc rồi, mày cứ yên tâm …” Chị Thùy nói như súng liên thanh. Thu ngừng hẳn khóc, vội vàng chen vào: “ Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, không phải thế, em chỉ muốn …” . “ Ừ , thế thì tốt, Phải cao tay, em ạ. Ừ, chị biết chứ, chị biết là mày đau khổ chứ. Nhưng mày phải biết rằng nếu một thằng đàn ông mà cho đến khi lấy vợ vẫn chưa từng có con đàn bà nào bám theo và nó cũng chưa từng bám theo con đàn bà nào thì đó là thằng đàn ông đáng bỏ vào thùng rác. Vấn đề là khi có vợ rồi thì nó sống như thế nào. Thằng đàn ông nào cũng thế thôi, em ạ, nó yêu mình nhưng nó vẫn mắt la mày lém với con khác. Nhưng thà  nó ăn vụng nó biết chùi mép chứ nó đừng có về mà phụ mình. Đừng hy vọng nó toàn tâm toàn ý với mình, chỉ biết có mỗi một mình mình em ạ. Ừ, chị biết chứ . Con đó là con nào ?... Mày đừng có manh động, từ từ rồi sẽ tính …” Thu tỉnh táo hẳn, chờ cho chị Thùy dừng lấy hơi, Thu vội ngắt lời :” Chị ơi,  không phải thế đâu, em không ghen tuông gì cả. Chị đừng lo  ”. “ Vậy thì sao hả em? Có bao giờ mày như thế này đâu? Có chuyện gì vướng mắc cứ để tao giải quyết cho …”  Không, không có chuyện gì đâu chị ạ. Chỉ là em vớ vẩn thế thôi. Thôi, lúc nào chị em mình gặp nhau nhé. Chị đừng lo cho em, không có chuyện gì đâu. Em chào chị ”. Thu nói nhanh rồi tắt máy, chỉ sợ phải tiếp tục câu chuyện với chị Thùy. Cảm thấy rã rời, người cứ bở ra, như không trọng lượng.Thu chạy xe chầm chậm, muốn dừng lại ở một chỗ nào đó thật yên tĩnh, mà không biết phải dừng lại ở chỗ nào. Quả thật là đôi khi con người ta không biết phải dừng lại ở chỗ nào. Làm gì có chỗ để dừng lại? Mà lý do gì phải dừng lại?

Nhưng dù sao cũng phải tìm một chỗ nào để dừng lại chứ, chẳng lẽ cứ chạy hoài như thế này hay sao . Cà phê một mình . Ồ , cái tên quán nghe lạ thật đấy . Vị trí cũng thật tuyệt , sát mép biển và hòan tòan khuất nẻo . Mái cổng rêu phong cũ kỹ ,chứng tỏ cái quán đã có từ lâu rồi  . Thế mà sao bao nhiêu năm trời mà mình lại không phát hiện ra quán cà phê này nhỉ . Cà phê một mình . Hay thật đấy .

Thu chọn cho mình một chiếc bàn kê sát mép biển . Gọi là bàn , nhưng đúng ra nó là một khúc gốc cây , đựơc cưa bằng bề mặt để làm bàn . Buồn cười thật , trứơc đây những gốc cây như thế này , thậm chí còn to hơn rất nhiều , chỉ có tác dụng duy nhất  để làm củi đun bếp . Ở thành phố thì thậm chí ngay cả đun bếp cũng không dùng củi gốc cây . Thu đã từng chứng kiến người ta phải đốt bỏ những gốc cây rất to có đường kính rộng tới cả mét . Một lần , nhìn thấy một gốc cây xà cừ cổ thụ bị đốt bỏ ,chị cứ tiếc hùi hụi vì cái gốc cây ấy có hình thù rất lạ mắt … Nhưng chuyện ấy bây giờ xưa rồi . Bây giờ , gốc cây được gia công thành những bộ bàn ghế thời thượng . Đồ gỗ đang thời hoàng kim . Những cái gốc cây sù sì với nguyên cả bộ rễ đồ sộ đựơc chau chuốt , đẽo gọt nhưng vẫn giữ hình dáng nguyên thủy đang trở thành mốt . Có bộ gốc cây có giá tới mấy trăm triệu đồng . Ở cái thành phố này , người ta  đua nhau chơi đồ gỗ và cố sắm cho bằng đựơc bộ gốc cây , cứ như thể chính những cái gốc cây mới chứng tỏ đựơc “ đẳng cấp ” của mình , mà không cần biết những cái gốc cây ấy xuất hiện trong ngôi nhà của mình có thích hợp không . Nam bảo , không phải tự nhiên gốc cây có giá như thế đâu . Người ta  chơi gốc cây vì ám ảnh bởi sự bền chắc của những bộ rễ cổ thụ . Thu hỏi vậy anh có muốn sắm một bộ không ? Nam cười .

 Có một lần ,  Hoàng - bạn chí thân của Nam , mời  vợ chồng Thu đến dự tiệc. Cứ nghĩ chắc Hoàng chỉ mượn cớ để có dịp mời vài người bạn tâm giao , tụ tập nhau hàn huyên cho vui , ai ngờ bữa tiệc rất đông người dự . Hoàng ghé tai vợ chồng Thu : Hôm nay tao mời tòan dân máu mặt … Thu lấy làm lạ , không hiểu tại sao chỉ là sắm một bộ bàn ghế mà Hoàng tổ chức một bữa tiện lớn , linh đình đến thế . Dù có độc đáo thì cũng chỉ là một bộ bàn ghế thôi mà . Phải thừa nhận bộ bàn ghế của Hoàng quá đẹp . Những gốc lim cổ thụ có độ tuổi hàng ngàn năm qua bàn tay đẽo gọt của nghệ nhân trở nên như có linh hồn . Trong ngôi nhà 6 tầng lầu đồ sộ kiến trúc đậm chất phương Tây của Hoàng , mỗi tầng đều có một phòng khách với rất nhiều đồ đạc hiện đại , có nhiều thứ Thu không biết tên gọi và công dụng của chúng như thế nào . Trong mỗi căn phòng ấy đều đặt một bộ bàn ghế gốc cây với đủ hình dáng độc đáo , giá trị mỗi bộ mấy trăm triệu đồng , thậm chí có bộ vợ Hoàng khoe lên tới hàng tỷ đồng . Một vị phu nhân có dáng vẻ rất đường bệ ngắm nghía bộ bàn ghế , hỏi vợ Hoàng chuyện giá cả và tấm tắc đầy ngưỡng mộ . Hoàng kín đáo nháy mắt với vợ . Vợ Hoàng nhanh nhảu giá cả thì có là bao , tình cảm mới là vô giá chị ạ . Nếu chị ưng ý bộ này , ngay ngày mai em sẽ cho người chở sang biếu chị . Bộ này cứ là phải đặt tại phòng khách nhà Thứ trưởng mới xứng … Thu thắc mắc không biết người ta ngưỡng mộ giá trị thẩm mĩ hay ngưỡng mộ giá trị tính ra tiền vàng của những bộ gốc cây .  Nhìn những chiếc ly pha lê sóng sánh rượu vang đỏ của Pháp đặt trên mặt bàn , những bộ áo váy lòe xòe dài ngắn các kiểu phủ trên những chiếc ghế , chị cứ cảm thấy có cảm giác thật khó chịu , như hôm đi nghe hát quan họ lại đựơc mời bia chứ không phải mời trầu . Những gốc cây cổ kính đặt trong phòng khách rộng mênh mông sáng choang làm Thu cứ hình dung ra một người đàn ông áo the khăn xếp khoác vợt đi đánh tennis . Bên những bộ gốc cây , các quý ông máu mặt cụng ly , gật gù to nhỏ bàn chuyện chính trị và quyết định những phi vụ làm ăn , các phu nhân váy áo điệu đàng, đi lại , nói năng kiểu cách tương xứng với tầm cỡ máu mặt của đức lang quân . Tự nhiên Thu nghĩ không hiểu tại sao và từ lúc nào , người ta quen dùng từ máu mặt để chỉ những người có tiền , có vị thế ,  quyền hành trong xã hội . Cái từ này xưa nay thường dùng để chỉ bọn người giang hồ , vậy mà bây giờ ngay chính các ông tai to mặt lớn cũng mặc nhiên chấp nhận , thậm chí còn ngấm ngầm lấy làm hãnh diện khi đựơc thiên hạ coi là có máu mặt . Chị ghé tai chồng thì thầm . Nam cười , nói khẽ : đó là sự đảo điên đĩ thõa của ngôn từ . Hài hước thật . Thỉnh thoảng , Nam có những câu rất thú vị . Thu bật cười . Tiếng cười tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cho nhiều ánh mắt đàn ông đổ dồn về phía chị … Nam là người rất nhạy cảm và tinh ý , đã nhận ngay ra tất cả những điều ấy . Nam cười rất tươi , rất vô tư . Nhưng chỉ mình Thu nhận thấy trong một giây , đôi môi của Nam khẽ nhếch lên và ánh mắt lóe tia sáng kỳ lạ khiến chị thấy như có một luồng hơi lạnh chạy dọc  sống lưng …

 … Ngồi ở góc này , chắc không lo gặp phải người quen … Yên tĩnh thật đấy . Chỉ có tiếng rì rào của gió và sóng biển , yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng từng giọt cà phê rơi tí tách. Ngồi đây , không hiểu sao tự nhiên lại nhớ đến bữa tiệc gốc cây . Thu nghĩ , không hiểu sao vừa nãy lại điện thoại định tâm sự với chị Thùy . Dở hơi thật . Mình biết tâm sự điều gì với chị Thùy ? Vậy mà chưa gì đã khóc , để chị ấy hiểu lầm là mình đang tính đi đánh ghen … Chị Thùy với Thu là hai chị em bạn dâu . Chị Thùy chân thành và rất nhiệt tình , chỉ có điều hơi xốc nổi . Chỉ vừa nghe Thu muốn bày tỏ tâm sự là chị Thùy đã có thể nghĩ ngay đến chuyện Thu đang ghen chồng . Có lẽ chị Thùy cho rằng khi người đàn bà khóc thì ắt hẳn chỉ khóc vì chuyện ghen tuông thôi . Có người đàn bà nào mà không ghen chứ . Ngoài chuyện  ghen tuông ra ,  đàn bà còn có thể khóc vì chuyện gì nữa nào ?

            Chẳng có người đàn bà nào lại không ghen chồng . Lý thuyết ấy có thể đúng với tất cả mọi người , trừ Thu . Nhiều người bảo như thế là Thu rất hạnh phúc . Nếu hiểu hạnh phúc theo nghĩa là hàng ngày không phải canh chừng đức ông chồng , không phải kiểm soát tin nhắn trong điện thoại của chồng hay ngày đêm nơm nớp để mắt xem trên vai áo chồng có vết son lạ nào dính vào không … thì đúng Thu là người hạnh phúc . Nam là người đàn ông mà có lẽ ngoài vợ ra , không hề để ý đến người đàn bà nào khác . Nam yêu vợ bằng một tình yêu kỳ lạ , đến mức nhiều khi khiến chính chị cũng ngạc nhiên . Nam chiều chuộng , nâng niu vợ , gượng nhẹ hệt như người ta nâng niu một quả trứng . Bạn bè , đứa nào cũng ghen với chị . Đồng nghiệp cùng cơ quan cũng ghen với chị . Nhưng Cúc - bạn gái thân nhất của chị thì bảo : Chồng mày đối với mày như một tên nô bộc . Thằng đàn ông mà cam nguyện cúi đầu làm nô bộc , dù là nô bộc của vợ thì chẳng có gì là tốt đẹp cả . Tao buồn cho mày . Lòng chị đau nhói lên . Lần đầu tiên , chị khóc trứơc mặt bạn . Cúc không nói thêm gì nữa , chỉ lẳng lặng ôm vai chị xiết thật chặt , mặc cho nứơc mắt âm thầm chảy dài trên má chị .

Cúc nói không sai . Nhưng làm sao mà Nam lại có thể cúc cung tận tụy với chị như một tên nô bộc đối với một bà hoàng như vậy nhỉ ? Chị sinh ra trong một gia đình bình thường , cả cha và mẹ đều là công chức , cụôc sống đạm bạc , thậm chí còn nghèo nữa . Cho đến ngày chị lấy chồng , cả nhà chị vẫn sống trong một căn hộ tập thể diện tích vỏn vẹn 16m2 , sử dụng vòi nước công cộng và dùng toa lét chung với các gia đình khác . Buổi sáng thức dậy đi vệ sinh , mọi người vẫn phải ý tứ để chờ nhau . Sống trong hoàn cảnh như thế thì khi về làm dâu nhà Nam, chị chẳng khác gì “ chuột sa chĩnh gạo ” . Nam là con trai thứ hai trong một gia đình giàu có . Ba của Nam là chủ một doanh nghiệp chuyên về xây dựng , còn mẹ Nam làm việc tại Ngân hàng . Chị và Nam đến với nhau rất nhanh . Hồi ấy , chị vừa tốt nghiệp đại học . Bao nhiêu dự định , bao nhiêu hoài bão và ước mơ đang chờ đợi ở phía trước . Rất nhiều vệ tinh xoay quanh chị , săn đón , vồ vập , nhưng chị đã chọn Nam  , không hẳn vì sự mách bảo của con tim mà chủ yếu hùa theo sự tán tụng của bạn bè . Cái quyết định quan trọng cho cả cụôc đời đựơc chị gật đầu đánh phứt một cái nhanh gọn trong tiếng vỗ tay đôm đốp đồng lõa . Lấy Nam , chị sẽ không phải lo chuyện xin việc , và nhất là không phải trở về quê để  tiếp tục sống trong căn hộ tập thể mà mỗi sáng hàng chục con người lớn có bé có lại lũ lượt xếp hàng chờ nhau đi vệ sinh . Đấy , tuổi 22 nông nổi chẳng nghĩ đựơc điều gì sâu sắc cả . Sau này , cứ mỗi lần nhớ đến cái lý do gật đầu của mình , Thu lại thấy buồn cười , lại tự hỏi không hiểu tại sao ngày ấy mình có thể nông cạn đến thế  .

Ngày Nam đưa Thu về ra mắt gia đình , phải có thêm sự hộ tống của 2 cô bạn gái mà chị vẫn run , nghe nói gia đình Nam khó lắm . Nhưng hóa ra , mọi chuyện đơn giản hơn chị tưởng rất nhiều . Lúc đầu , không khí đón tiếp khá lạnh nhạt . Nhưng khi Thu vô tình đưa tay vén lọn tóc qua tai , bà cô của Nam bỗng có vẻ sững sờ , miệng hơi há ra , mắt nhìn xoáy vào mặt chị làm chị sợ đến dúm cả người . Nhưng cũng rất nhanh , bà xóa tan sự căng thẳng của chị , bà sốt sắng hỏi han rất ân cần về gia đình và chuyện học hành  . Vừa nghe Thu nói , bà vừa ngắm nghía Thu một cách kỹ càng , thân mật vén lọn tóc mai cho Thu và như vô tình ngón tay bà miết miết lên  vành tai trái của Thu khiến chị cong người vì nhột . Bà  tỏ ra rất hài lòng . Rồi bà gọi mẹ Nam vào phòng trong , hai người thì thào gì đó và thắp nhang khấn vái rất lâu . Mọi chuyện sau đấy trở nên rất dễ chịu . Ba mẹ và bà cô của Nam dành cho Thu một tình cảm thân thiết đặc biệt khiến các bạn của chị phải thốt lên : chuyện mày với Nam đúng là trời định . Người ta vẫn nói giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng , thế mà vừa mới gặp mặt bà cô bên chồng đã xoắn xuýt thế ,cứ như bắt đựơc vàng mười . Con này chuột sa chĩnh gạo rồi . Chị chỉ cười , không nói gì , nhưng trong bụng cũng thấy thích thú .

Lễ đính hôn linh đình đựơc tổ chức sau đó chỉ hai tuần , 2 tuần sau nữa là đám cưới rất rình rang . Cụôc sống ở nhà chồng khác hoàn toàn với cụôc sống trong gia đình cha mẹ chị … Ừ , nếu chỉ nhìn vào cụôc sống hàng ngày ,  Thu sẽ chẳng có lý do gì để phàn nàn , để không hài lòng . Tất cả , dường như đều quá hoàn hảo . Trong gia đình chồng , mọi người dành cho Thu tình cảm rất thân ái . Nhất là Nam , Thu luôn cảm thấy tình cảm mà chồng dành cho mình thật kỳ lạ . Dường như đó không hẳn chỉ đơn thuần là tình yêu . Thu nhớ trong thời gian ngắn ngủi Nam theo đuổi Thu , kể cả sau khi đã đính hôn , Nam săn đón nhưng chưa từng tỏ ý muốn sàm sỡ ,chiếm đoạt Thu , mặc dù không ít lần , Thu nhận ra những tia nhìn đầy dục vọng lóe lên trong mắt Nam và Nam như gồng mình lên để chống chọi lại sự đòi hỏi bản năng . Mỗi lần như thế , Nam lại nhìn như xoáy vào nốt ruồi trên vành tai trái của chị , cứ như thể chính cái nốt ruồi đó giúp cho cơn khát dục vọng của Nam dịu xuống . Ngày ấy , Thu không hề thắc mắc về chuyện ấy . Ngược lại , sự kìm giữ của Nam khiến Thu trân trọng Nam vô cùng , và có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến chị nhanh chóng nhận lời yêu Nam .

Sau này , khi đã về sống với nhau , khi đã thực sự thành vợ thành chồng , chị vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao Nam cứ luôn phải vật vã kìm giữ xúc cảm của chính mình với vợ . Nam yêu vợ , điều ấy chị biết . Nhưng tình cảm và cả cách hành xử của Nam với vợ có cái gì đó rất lạ mà chị không thể giải thích , không thể gọi bằng tên đựơc . Chị nhớ đêm tân hôn , khi giúp chị trút bỏ chiếc váy dài , Nam quỳ xuống trước chị , hơi cúi đầu và lẩm bẩm những câu gì không rõ . Chị vừa ngạc nhiên , vừa cảm động . Rồi Nam bế chị lên , rất gượng nhẹ như thể nâng trên tay một vị thánh sống . Đôi tay Nam mân mê rồi hôn vào vành tai trái của chị , chị nghe thấy rất rõ hơi thở hào hển của Nam đang như cố nén rít lên qua kẽ răng , rồi bàn tay Nam , toàn thân Nam tuột dần xuống dưới . Chưa bao giờ chị trải qua cảm giác ấy . Chị nhắm mắt , nín thở chờ đợi , toàn thân căng ra . Nhưng rất lâu , chị cảm thấy có cái gì rất lạ . Chị he hé mở mắt và bàng hoàng khi thấy Nam cúi sát chỗ kín của chị , tay Nam cầm một chiếc đèn pin nhỏ như ngón tay đang soi tìm gì đó . Bất ngờ và xấu hổ ,chị khép ngay hai chân lại  và vùng ngồi lên . Nam vội vàng tắt đèn đi , ôm lấy chị và hôn hối hả . Vừa hôn vợ , Nam vừa nói , giọng nhỏ như gió thoảng run rẩy : Cô anh bảo rằng chắc chắn em có 3 nốt ruồi son với 3 sợi lông màu đỏ  … Không ngờ lại đúng thế . Thiêng quá … Ôi trời ơi bà Thánh của tôi , bà Thánh của tôi … Ôi quý nhân của tôi … Nam vùng dậy chạy vào buồng tắm dội nước , kỳ cọ rất lâu , rồi quay ra , quỳ xuống trước vợ đầy cung kính , vừa lẩm bẩm , vừa hôn khắp thân thể chị , rồi đôi môi Nam như gắn chặt vào vị trí 3 nốt ruồi mà Nam vừa tìm thấy , không chịu rời ra …

Đêm tân hôn của vợ chồng Thu đã trôi qua như vậy . Chị đã trải qua những phút giây không thể nào quên . Những đêm sau đó , mỗi lần ân ái với vợ , những hành động kỳ lạ của Nam lại lặp lại . Thu không hiểu tình cờ hay hữu ý , chuyện gần gũi của  vợ chồng Thu bao giờ cũng đựơc thực hiện vào những ngày giờ nhất định , cứ như thể đã đựơc sắp lịch từ trước , và mọi động tác của Nam luôn lặp lại , gần như chuẩn xác đến từng chi tiết , kể cả những câu lẩm bẩm không rõ nghĩa . Nhưng lạ lùng hơn cả là thái độ của Nam dành cho Thu . Từ sau đêm tân hôn , sau khi đã khám phá ra cái bí mật mà chính bản thân Thu cũng không hề biết nó tồn tại trên cơ thể mình , Nam dành cho Thu sự nâng niu chiều chuộng đến không thể nâng niu chiều chuộng hơn , tận tụy , cúc cung như một tên nô bộc . Cả nhà Nam cũng dành cho Thu sự đối đãi tương tự . Trong nhà , Thu như một bà hoàng , dường như không một ai muốn làm Thu phật ý .

Nếu xét về phương diện làm chồng theo lẽ thông thường , thì Thu không có gì phải phàn nàn về Nam cả . Nam rất chung thủy với vợ . Ngoài vợ ra , tuyệt nhiên Nam không hề nhìn ngó đến một cô gái nào khác . Nam không ngoại tình nhăng nhít không phải vì Nam xấu trai đến mức không ai thèm đoái hoài . Ngược lại , Nam cường tráng và đẹp mã , lại rất khéo nói . Thu biết trước khi lấy Thu , Nam là kẻ ăn chơi , đã từng trải qua không ít mối tình , thậm chí còn nổi tiếng là một tay săn gái có hạng . Thế mà không hiểu sao , sau khi lấy vợ , Nam lại tu . Hồi đầu , Thu cảm động và vui lắm , nghĩ mình rất có phước . Nhưng rồi thời gian trôi qua , cứ có cái gì đó khiến Thu cảm thấy bất ổn. Sự bất ổn cứ càng ngày càng lớn dần …

Thu không hiểu tại sao lần ấy chị lại tình cờ nghe được câu chuyện giữa chồng mình và bà cô ruột . Bà cô hỏi Nam về chuyện ân ái của hai vợ chồng . Lúc đầu , Thu rất xấu hổ và lấy làm lạ , tại sao Nam lại có thể kể với bà cô về chuyện riêng của hai vợ chồng một cách chi tiết thế nhỉ . Đàn ông không bao giờ làm như thế . Nhưng khi nghe thủng câu chuyện thì Thu mới vỡ lẽ ra những hành động kỳ cục của chồng mình . Thu nhớ lại vẻ sững sờ của bà cô khi tình cờ nhìn thấy nốt ruồi trên vành tai trái của Thu , rồi việc Nam tìm kiếm phát hiện ra bí mật trên thân thể vợ ... Tất cả mọi sự bỗng trở nên rõ ràng . Thu chợt nhớ trong nhà bà cô có ban thờ rất lớn , suốt ngày nghi ngút khói hương . Bà có vị trí đặc biệt trong gia tộc . Các ông anh của bà rất nghe lời em gái và gần như mọi việc lớn nhỏ có liên quan đến cuộc đời và sự nghiệp của từng người trong gia tộc đều có sự can thiệp của bà . Bây giờ thì Thu lờ mờ hiểu ra rằng cái nốt ruồi trên vành tai trái của Thu đã như là sự dẫn dắt của định mệnh . Bà cô , với kinh nghiệm của người có mấy chục năm chuyên xem số xem tướng , chuyên hầu đồng gọi bóng , chỉ qua dấu hiệu một nốt ruồi trên vành tai trái đã nhận ngay ra những đặc điểm giấu kín trong cơ thể cô gái trẻ và bà tin rằng đó là điềm lành . Bà tin rằng Thu là hiện thân của quý nhân phò trợ cho cả đại gia đình . Khi Thu nhận lời cầu hôn của Nam , việc làm ăn của ba Nam đang hồi sóng gió ; anh trai của Nam đứng trứơc nguy cơ tan vỡ gia đình và mất chức vì chuyện ngoại tình lăng nhăng ; ông chú của Nam đứng bên bờ nguy cơ phá sản … Trong hòan cảnh dường như vô vọng ấy , mọi hy vọng còn lại đều đặt cả vào tài hô mưa gọi gió , sai thần khiến thánh của bà cô trong nhà . Không biết những quẻ bói của bà cô linh nghiệm đến đâu nhưng từ sau khi Nam kết  hôn với Thu , những vận hạn tưởng chừng không thể vượt qua của những người đàn ông trong gia đình Nam dần dần đựơc giải quyết ổn thỏa  , mà lại giải quyết một cách nhẹ nhàng . Không nói ra , nhưng mọi người đều âm thầm xác nhận một vị trí đặc biệt của Thu trong gia đình , nhất là Nam . Nam tuyệt đối tuân thủ mọi chỉ bảo , hướng dẫn của bà cô , cư xử , đối đãi với vợ không theo cách của người phàm trần , kể cả khi ân ái ...
Nếu chỉ có chuyện đó thì có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói . Bởi suy cho cùng , việc ngấm ngầm được chồng và gia đình chồng coi như hiện thân người cõi trên cũng có cái thú của nó . Những hành động của Nam , dù kỳ cục , nhưng cũng có lúc đã khiến chị rất thích thú . Và quả thực , Nam luôn luôn thỏa mãn chị . Nhưng sự việc không dừng ở đấy . Đàn ông thường có nhiều đam mê và ba đam mê lớn nhất của họ là tiền , tình và quyền lực . Nam cũng là kẻ có rất nhiều đam mê . Khi chưa lấy vợ , Nam từng lao vào sự đam mê nhan sắc và trở thành tay chơi khét tiếng trên tình trường . Nhưng khi cả cha , cả chú và anh trai đều đứng trên bờ vực thẳm và bà cô buông lời phán chỉ khi nào Nam từ bỏ thói đam mê tửu sắc và lấy đựơc một người vợ quý nhân thì cả gia đình mới thoát khỏi vận hạn thì Nam quyết tâm tu . Chuyện gái gú không bao giờ Nam màng tới nữa . Tiền , gia đình Nam không thiếu ,chỉ còn thiếu học vị và chức sắc . Có tiền cũng mới chỉ là trọc phú . Cái danh vị đáng giá hơn nhiều . Mà suy cho cùng ,có danh thì sẽ có quyền , mà có quyền thì sẽ có tiền , và ngược lại . Nam nhanh chóng nhận ra điều ấy và lao vào sự chạy đua giành lấy một vị trí trong xã hội với tất cả sự đam mê . Với sự hậu thuẫn tiền bạc của gia đình , con đường tiến thân của Nam khá suôn sẻ , hầu như không có chông gai . Nhưng chỉ có mình Nam ngấm ngầm biết rằng , để tạo nên sự trơn tru trên con đường tiến thân của Nam , không chỉ là chuyện tiền bạc…

Ngoài xã hội , Nam được biết đến như một người đàn ông hấp dẫn , có duyên và đặc biệt là rất khéo . Có lẽ khó có người đàn ông nào khéo hơn Nam . Rõ ràng Nam đang nịnh người ta , mọi người xung quanh đều biết thế nhưng vẫn cảm thấy có thể chấp nhận đựơc , dù có hơi khó chịu . Phải thừa nhận rằng Nam luôn đối đãi rất chu đáo với mọi người . Nam sẵn sàng giúp đỡ vật chất và luôn có câu động viên kịp thời khi ai đó gặp hồi vận hạn . Với không ít người thì Nam là kẻ chí tình . Sau này , khi đã thành danh , mỗi khi đi công tác xa về , Nam vẫn giữ thói quen có quà cho tất cả mọi người , ngay cả chị lao công cũng có phần . Vì thế mà Nam được nhiều người rất yêu quý . Sự yêu quý ấy lớn đến mức khiến người ta chỉ nhìn thấy những mặt tốt của Nam và dễ dàng chấp nhận , thậm chí bỏ qua những sai lầm mà Nam mắc phải . Có lần , Hoàng bảo Nam : mày là thằng dị hợm , thóc đâu mà đãi gà rừng . Nghe vậy , Nam chỉ nhếch mép cười : mày tưởng ăn được của ông dễ à . Ăn của ông cái đùi gà thì phải trả lại cho ông cái đùi bò …

Nam không phải là người tài năng xuất chúng nhưng đường hoạn lộ thăng tiến rất nhanh . Từ điểm xuất phát chỉ là anh kỹ sư quèn , do năng nổ và nhiệt tình tham gia  công tác đòan thể , Nam trở thành bí thư chi đòan . Từ vị trí ấy , chỉ trong vòng chưa đầy 6 năm , Nam leo dần lên chức trưởng phòng , rồi phó giám đốc . Sự thăng tiến của Nam nhanh đến chóng mặt . Chưa yên vị ở chức phó giám đốc , chỉ hơn 1 năm sau , Nam nghễu nghện leo lên chức  giám đốc công ty . Không ai biết Nam đã làm thế nào để có thể nhanh chóng chinh phục hết đỉnh cao này tới đỉnh cao khác một cách ngoạn mục như vậy . Chỉ có Thu là biết rằng cái triết lý đùi gà cho đi đùi bò nhận lại đựơc Nam tận dụng triệt để . Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn . Nhưng đi cũng phải biết cách đi và điều này thì khó có ai có thể hơn Nam đựơc . Ở cơ quan của Nam , khối anh có học vị tiến sĩ , là tác giả của hàng chục công trình khoa học lớn nhỏ được công bố trên những tạp chí chuyên ngành danh giá của nứơc ngoài , thông thạo vài ba ngoại ngữ nhưng cả đời vẫn chỉ mài đít trong phòng thí nghiệm , chẳng anh nào qua mặt đựơc Nam , cho dù trong tay Nam mới chỉ có tấm bằng tốt nghiệp đại học  xếp hạng trung bình . Nam trở thành một hiện tượng để nhiều người  ngưỡng mộ và ganh tỵ . Mặc dù ganh tỵ , nhưng không có ai ghét đến mức muốn lật đổ Nam . Nếu cần phải lựa chọn giữa Nam và một ai đó vào cùng một vị trí , thì người ta sẽ chọn bỏ phiếu cho Nam . Đơn giản là vì dù  không có thực tài nhưng Nam không làm mất lòng ai cả , không ai cảm thấy Nam là mối nguy hiểm đe dọa họ . Còn những kẻ có trình độ thực sự , chúng thường ngang ngạnh , khó bảo, nhiều khi trở thành cái gai trong mắt cả kẻ dưới bề trên . Thời buổi này , tài năng chưa hẳn đã là một giá trị , có khi còn trở thành tai họa . Ai chẳng biết người tài sẽ làm đựơc việc , sẽ mang lại nhiều lợi ích cho tập thể . Nhưng tập thể là một đại từ không xác định . Tập thể là tất cả chúng ta nhưng rốt cuộc không là ai cả . Còn những người như Nam mang lại lợi ích nhãn tiền cho từng cá nhân . Đó là những lợi ích cụ thể , có màu sắc , hình khối rõ ràng mà bất cứ lúc nào người ta cũng có thể kín đáo đưa tay vào túi quần cầm nắm , sờ nắn đựơc …

Càng ngày , Thu càng đẹp . Cái nhan sắc của người đàn bà 30 tuổi lại đựơc sống trong cảnh nhung lụa giàu sang ngày càng trở nên rực rỡ . Nhưng Thu không phải là một người đẹp hợm hĩnh với cái đầu đất . Chị là người thông minh . Chị biết vị trí của mình , biết tự làm đẹp cho mình bằng sự tỏa sáng của trí tuệ chứ không dựa vào chồng . Nam rất tự hào về vợ . Yêu vợ như thế , ai cũng nghĩ Nam sẽ giữ vợ rất kỹ và sẽ rất ghen . Chuyện đàn ông ghen vợ là chuyện rất bình thường . Anh ta có thể nhăng nhít  với nhiều người đàn bà nhưng sẽ không bao giờ chịu đựng nổi dù chỉ một ánh mắt đa tình sàm sỡ của thằng đàn ông nào đó hướng về phía vợ mình . Nhưng Nam lại không thế . Nam thường xuyên đưa vợ đến các cuộc giao tế . Ở bất cứ đâu , khi Thu xuất hiện , chị cũng trở thành trung tâm của những ánh mắt đàn ông đầy khát thèm . Nam nhận ra điều ấy rất nhanh và lạ một điều là Nam không hề tỏ ra khó chịu gì , lại còn giả lả như không hề biết . Hồi đầu , nghĩ Nam vô tâm , Thu nói với Nam sự khó chịu của mình . Thu bảo : em không thể chịu nổi những người xung quanh anh .  Nam chỉ cười , bảo anh xin lỗi , thôi bỏ qua đi em …

Vị trí của một giám đốc công ty trực thuộc không phải là điểm dừng của Nam . Nam khát khao những gì cao hơn thế . Cả một chiến lược đựơc Nam âm thầm vạch ra và thực hiện , chính Thu cũng không  biết là Nam bắt đầu triển khai thực hiện kế hoạch ấy từ bao giờ . Nam có nhiều mối thâm giao rất lạ . Một trong những người mà Nam sớm kết tình thân là ông Hải . Khi Nam còn mới ngấp nghé chức trưởng phòng , Nam đã kết nghĩa huynh đệ với ông Hải , lúc ấy cũng mới chỉ là chánh văn phòng  Tổng công ty . Với vị trí của 2 người lúc ấy , không ai có thể nghĩ là Nam lợi dụng ông Hải đựơc . Tình bạn của ông Hải và Nam khá keo sơn , còn hơn cả anh em ruột . Có lần , ông Hải bị té xe gãy chân , Nam là người đêm nào cũng túc trực bên giường bệnh , không nề hà cả việc giúp ông đi vệ sinh . Khi ông Hải tháo bột , ngày nghỉ Nam đến nhà giúp ông tập đi . Nhìn cảnh ấy, có ai lại có thể không cảm động trứơc tình bằng hữu của hai người .

Nhưng Thu rất khó chịu với tình bạn này . Thu không thể chịu đựng được mỗi khi có sự xuất hiện của ông Hải trong nhà mình . Đó là một người đàn ông lùn , mập , mặt lớn , tai to,  miệng rộng nhưng đặc biệt đôi mắt lại rất bé . Có lần Nam kể với Thu rằng ông Hải có người anh trai làm lớn lắm ngoài Trung ương , chắc chắn ông ta sẽ tiến xa . Bà cô của Nam nhận xét : người đàn ông này dị tướng , sẽ leo cao nhưng không có hậu . Thu thì chẳng biết tướng tá hay tiền hậu hậu tiền như thế nào , chị chỉ thấy rất khó chịu mỗi khi ông ta đưa mắt nhìn mình . Đôi mắt của ông ta , chao ôi , cái ánh nhìn mới sắc lẻm , nó như len lỏi , sục sạo, lột trần người đối diện . Mỗi khi ông ta có mặt trong nhà Thu , Thu luôn có cảm giác bất an bởi một đôi mắt như mắt rắn bò rờ rẫm trên từng bộ phận cơ thể mình . Một lần , Nam đang chuyến đi Hàn Quốc thì ở nhà Thu đổ bệnh . Biết chuyện , buổi tối ông Hải đến thăm . Nghe tiếng chuông gọi cổng , Thu chưa kịp chạy ra thì ông Hải đã mở cổng bước vào . Thu ngạc nhiên hỏi tại sao anh có chìa khóa nhà em ? Ông Hải bảo nhà em có cái gì muốn mà anh không có đựơc . Rồi cười . Ngồi một lát , ông Hải nói thôi anh đến thăm em chút  thôi , bây giờ anh về . Thu đứng lên định tiễn , nhưng ông Hải bảo em không phải tiễn , em cứ nằm xuống nghỉ đi , đầu em còn nóng thế này , anh thương em quá … Vừa nói , ông Hải vừa đưa tay xoa nhẹ lên đầu Thu , rồi bất ngờ ông ta choàng cả hai tay ôm chặt lấy chị , vật chị xuống , cuống quýt , rối rít dùng răng bật khuy váy của chị . Thu bị bất ngờ . Chị nổi cơn điên đẩy bật Hải ra , tát mạnh vào mặt và tống ra khỏi nhà kèm theo câu rủa : Đồ khốn nạn , mày cút khỏi đây ngay …

Khi Nam về , Thu kể với chồng sự việc trên . Lần đầu tiên , chị gào lên với Nam : Từ nay thì tôi cấm cửa cái loại bạn khốn nạn của anh . Anh không đựơc tiếp tục quan hệ với cái hạng người đó nữa . Nỗi tức giận vì bị xúc phạm khiến mặt chị đỏ tấy. Chị hào hển nguyền rủa , quên khuấy mất việc hỏi Nam vì sao ông Hải có chìa khóa nhà mình . Nam im lặng ngồi nghe , mặt hết tái lại tím bầm , rồi Nam chém mạnh tay xuống bàn : Thằng khốn nạn , đựơc rồi , tao sẽ tính sổ với mày . Suốt đêm ấy , Nam đi đi lại lại ngoài sân , chồn chân như con thú , vừa rít thuốc liên tục vừa lẩm bẩm : Tao sẽ băm mày ra , tao sẽ băm mày ra , thằng lùn chó chết …

Cứ tưởng sau sự việc ấy , Nam và ông Hải sẽ không nhìn mặt nhau nữa . Nhưng không , Thu kinh ngạc thấy 2 người còn tỏ ra khắng khít hơn . Nam vẫn nói với ông Hải bằng cái giọng ngọt như mía lùi , như chưa từng biết có chuyện gì xảy ra . Chị không thể hiểu nổi . Nhiều lần ,chị yêu cầu Nam phải cắt đứt quan hệ , chơi với ai thì chơi nhưng anh không đựơc giao du với cái hạng người khốn nạn đó . Nhưng Nam bảo em ạ , quân tử mười năm trả thù chưa muộn , em đừng lo , mọi việc cứ để anh . Chị bực mình , thôi không nói gì nữa .

Hồi ấy, ở Tổng Công ty xảy ra rất nhiều vụ việc , nội bộ lãnh đạo trở nên rất rối ren . Ai cũng biết rằng thế nào cũng sẽ có sự thay bậc đổi ngôi , chỉ có điều thay đổi như thế nào thì chưa cụ thể thôi . Chỉ sau sự việc trên chừng 5 tháng , ông Hải bất ngờ có quyết định giữ chức Tổng Giám đốc . Nghiễm nhiên một thời gian sau , Nam lên chức phó Tổng . Việc lên chức của Nam không khiến mọi người bất  ngờ . Thu lại càng không bất ngờ . Nhưng từ đó, chị trở nên trầm lặng và ngày càng ít nói chuyện với chồng . Nam nhận ra tất cả những thay đổi của vợ và càng cố gắng cải thiện tình hình . Ra ngoài xã hội , Nam oai vệ bao nhiêu thì khi về nhà , Nam nhũn nhặn chừng ấy . Tất cả những gì có thể khiến Thu nguôi giận , Nam đều sẵn sàng làm . Nam tự tay ủi đồ cho Thu , tự tay giặt đồ lót cho Thu chứ không khiến người giúp việc . Những tối hiếm hoi có dịp ở nhà , Nam tự tay nấu nước gừng cho Thu ngâm chân , quỳ xuống vớt nước lên kỳ cọ chân cho Thu . Nam có thể làm tất cả mọi việc , trừ việc tuyệt giao với ông Hải . Thu cũng thôi không nhắc đến việc ấy nữa , chỉ cảm thấy hai vợ chồng ngày càng xa cách hơn .

Ở vị trí mới , Nam có nhiều việc phải lo . Những mối quan hệ của Nam cũng khác . Khách ra vào nhà Thu cũng thay đổi thành phần . Những người bạn xưa cũ ngày càng ít đến , thay vào đó là sự xuất hiện ngày càng nhiều của các quan chức và các đại gia , toàn kẻ máu mặt . Thu cũng chẳng muốn để ý làm gì . Chị nghĩ ,thôi thì việc của ai người ấy lo , chị chẳng muốn can dự vào công việc hay quan hệ của chồng . Nhưng là vợ là chồng, không muốn can dự cũng chẳng đựơc . Nam biết Thu không hài lòng nên không còn ép chị đến dự các cụôc tiệc tùng lễ lạt như trước . Thế nhưng đôi khi Nam có những cụôc giao tế cần sự có mặt của vợ và chị cũng không từ chối . Những lúc ấy , Nam vui lắm . Nam bảo chính chị làm nên thành công của Nam , mỗi khi chị xuất hiện ở đâu thì những khó khăn mà Nam đang vướng phải tự nhiên được tháo gỡ ... Chị không nói gì cả ,chỉ thấy nhồn nhột trên ngực như có trăm nghìn tia mắt sắc lẻm sục sạo và cảm giác lợm giọng khi nhớ đến những cặp môi dầy thâm tái như con đỉa gắn chặt vào miệng ly rượu mà chị vừa nhấp môi . Nam bảo thôi em hãy vì anh , hãy hy sinh vì anh , anh sẽ bù đắp lại cho em…

Tất cả những chuyện ấy , thực ra cũng chẳng có gì đáng nói . Cụôc đời là thế và đôi khi người ta phải chiều theo. Chị vẫn có thể thông cảm với Nam . Nhưng có những sự việc chị không sao có thể giải thích đựơc , không sao có thể hiểu và chấp nhận đựơc . Thời gian đó , Tổng công ty của Nam xảy ra rất nhiều vụ lùm xùm xung quanh việc đấu thầu và thực hiện các dự án . Công an kinh tế vào cuộc , đụng vào đâu là vỡ ra ở đó . Cả Tổng công ty như lên cơn sốt . Mảng dự án do chính Nam phụ trách . Lẽ ra , Nam sẽ phải là người chịu trách nhiệm . Ai cũng chắc mẩm chuyến này thằng Nam số đỏ chắc hết đỏ rồi . Nhưng không . Nam tuyệt nhiên không hề hấn gì cả . Và bất ngờ nhất chính là sự ngã ngựa giữa dòng của ông Hải  và người ngồi thế vào vị trí đó không ai khác chính là Nam . Buổi tối ngày Nam nhậm chức , ông Hải tự lái xe đến nhà , chỉ mặt Nam chửi : Thằng khốn kiếp . Mày là thằng lưu manh chính trị . Không ngờ đời tao lại chết vì một thằng buôn vợ như mày . Nam bảo : Anh Tư say rồi . Anh hiểu lầm thằng em rồi . Thôi để em đưa anh Tư về . Nói rồi Nam cười gằn , tiếng cười rất lạnh làm Thu sởn tóc gáy .

Nam đã yên ổn ngồi trên ghế Tổng Giám đốc đến hết khóa. Nam bảo vợ rằng Nam hoàn toàn có thể ở vị trí này tiếp một khóa nữa nhưng cần phải biết ra đi đúng lúc . Cần phải tiếp tục chinh phục đỉnh Olimpia . Nam sẽ về Bộ . Vấn đề là mình sẽ đựơc sắp xếp vào vị trí mới như thế nào ở Bộ … Nghe thì nghe vậy , chứ Thu cũng không biết Nam định như thế nào . Từ lâu , chị không còn hứng thú khi nghe chồng nói về những dự định tương lai này nọ .

Một hôm , Nam điện thoại bảo Hoàng tìm cho Nam một bộ bàn ghế gốc cây thật xịn , càng cổ kính càng tốt . Hoàng bảo cứ lấy ngay bộ của Hoàng mua dạo nọ, trên đất Việt Nam này không thể tìm ra bộ thứ 2 như thế đâu , ngày Hoàng mua nó đã có giá trên 1 tỷ đồng đấy . Nam OK , thằng cha đó nó chẳng coi tiền vàng là nghĩa lý chó gì . Thôi mày giúp tao  mang cúng nó bộ bàn ghế vậy , thứ đó coi thế mà vô giá . Ít hôm sau , Hoàng đến nhà bảo : Tao cho chuyển bộ gốc cây đến rồi . Ngôi nhà đẹp thật . Bộ bàn ghế cứ như đựơc làm ra để dành riêng đặt trong căn nhà đó . Mẹ nó , của một đồng công một nén , chuyên chở từ tận trong này ra , thế mà nó từ chối mày ạ . Bọn Hà Nội không khoái gốc cây . Thằng này không hiểu nó thích gì …

Hơn một tháng sau , Nam nói với Thu muốn chuẩn bị tiệc tại nhà để mời một người bạn . Rất hiếm khi vợ chồng Thu tiếp khách tại nhà , lại càng chưa bao giờ làm tiệc khoản đãi riêng một người khách . Chắc người này rất quan trọng với Nam . Nam bảo ừ , ông ấy là người có quyền quyết định vị trí mới của anh . Thu bảo sao không tổ chức tiệc tại nhà hàng , nhưng Nam bảo với vị khách đặc biệt này phải thù tiếp riêng tại nhà mới được . Thu chuẩn bị mọi việc tươm tất theo đúng ý chồng . 7 giờ tối , khách tới . Nam vồn vã chạy ra đón rồi quay vào gọi vợ . Thu vui vẻ bứơc ra , vừa định cất lời chào thì chị bỗng đứng sững , chân như chôn chặt xuống đất . Người đứng trước mặt chị là Thành . Trời ơi , sau bao nhiêu năm , sao Thành lại có mặt ở đây ?

Thành cũng kinh ngạc không kém . Không hề để ý đến vẻ bối rối của vợ và khách , Nam hồn nhiên và nồng nhiệt giới thiệu vợ với khách , nồng nhiệt rót rượu , nồng nhiệt cụng ly , nồng nhiệt tuyên bố Thành chính là quý nhân phù trợ của Nam ... Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu ít phút thì Nam có điện thoại . Nam nghe máy rồi rất áy náy xin lỗi Thành , bảo cơ quan có việc khẩn cấp , em buộc phải có mặt để giải quyết, anh hết sức thông cảm cho em .Rồi quay sang Thu , Nam bảo : em tiếp khách giùm anh .

Những ngày sau đó , có rất nhiều dịp như thể tình cờ để Thu và Thành gặp gỡ nhau . Những kỷ niệm xưa cũ ùa về khiến Thu không khỏi xốn xang . Thành vẫn chân thành như ngày nào. Thực ra thì ngày xưa giữa hai người cũng chưa có gì sâu nặng cả. Cơ quan của Thành ở gần trường Thu học và Thành kiên trì theo đuổi Thu suốt 4 năm Thu học đại học với một niềm đam mê hiếm có . Nhưng xung quanh Thu ngày ấy có quá nhiều vệ tinh và Thành hơn Thu khá nhiều tuổi nên khi Nam xuất hiện thì Thành chìm nghỉm đi . Thành bảo , ngày Thu đi lấy chồng , Thành rất buồn , rất đau khổ nên đã chuyển công tác , đến lập nghiệp ở một thành phố khác với hy vọng sẽ quên hẳn Thu . Nhưng càng cố quên càng không quên đựơc . Cũng chẳng bao giờ Thành lại có thể ngờ rằng lại có ngày anh đựơc gặp lại Thu , mà lại gặp trong hoàn cảnh như thế này … Nghe Thành nói , Thu khóc . Nước mắt chảy ra ướt đẫm cả vai áo . Đàn bà bao giờ cũng vẫn chỉ là đàn bà thôi , yếu đuối và xốc nổi . Thành hỏi Thu có hạnh phúc không . Chị hỏi lại : Hạnh phúc là gì hở anh ? Nếu hạnh phúc là một cụôc sống sung túc và đựơc chiều chuộng như một bà hoàng thì anh thấy đấy , em là người hạnh phúc . Nhưng cụôc sống đâu chỉ cần những thứ đó ... Thành nhìn Thu , bảo : Nếu anh có thể làm gì cho Thu , anh sẽ sẵn sàng làm , Thu không cần phải băn khoăn đền đáp gì đâu , không phải mất công chuyên chở bộ bàn ghế quý như thế từ trong này ra cho anh đâu , gu thẩm mĩ của anh kém lắm…

Từ ngày gặp lại Thành , dù cũng có phút giây xao lòng nhưng chưa bao giờ hai người đi quá giới hạn . Dù vậy Thu vẫn cảm thấy như mình có lỗi với chồng . Còn Nam , không hiểu sao vốn là người rất tinh ý mà lần này Nam ngờ nghệch thế . Nam càng hồn nhiên , càng vô tư , vồn vã với Thành , càng ân cần với vợ , càng khiến cho chị day dứt nhiều hơn . Chị rất muốn cất lời kể cho Nam nghe thật hết mọi chuyện , vì thực ra cũng chẳng có gì để phải giấu nhau , nhưng Nam không để cho chị có cơ hội đựơc bầy tỏ sự chân thành . Lần nào khi chị định nói chuyện thì Nam cũng có việc đột xuất nào đó … Cho đến buổi sáng nay , khi còn đang nằm trên giường , Nam ôm chị vào lòng thủ thỉ : Việc chuyển đổi vị trí công tác lần  này rất quan trọng với anh . Em đi một chuyến ra Hà Nội giúp anh nhé . Em gặp anh Thành , em nói gì anh ấy cũng sẽ nghe . Chuyến này mang tính quyết định . Chỉ có mình em mới có thể giúp được anh , anh biết ơn em lắm , quý nhân của anh , chỉ có em … Chị như chợt bừng tỉnh , vùng dậy và bàng hoàng nhìn chằm chằm vào mặt Nam , trái tim như bị bóp nghẹn , đau thắt . Mọi việc trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết . Thoáng chốc , chị hiểu ra tất cả mọi chuyện mà lâu nay vẫn còn mù mờ …


*


Bình yên quê mình

Có tin nhắn của chị Thùy , hỏi mày hết buồn chưa ? Thu nhắn lại em có buồn gì đâu chị , và nghĩ thầm trong đầu có phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ đâu . Mà chuyện này thì biết chia sẻ thế nào . Biết đâu nếu chia sẻ , chị Thùy lại chẳng bảo : thì có sao , có mòn đi chút nào đâu mà lo . Chị Thùy lại nhắn Thu ơi em đang ở đâu để chị tới . Thu nhắn lại em đang ngồi cà phê một mình , chị ra đi , em gọi đến ly cà phê thứ ba rồi . Thu đã gọi đến ly cà phê thứ ba . Cậu bé bưng cà phê đến và nhìn Thu đầy vẻ ngạc nhiên . Một người phụ nữ đi cà phê một mình là chuyện bình thường thôi , ai mà chẳng có lúc muốn cà phê một mình , nhưng ngồi một mình mà uống tới ba ly cà phê thì cũng lạ thật . Cậu bé nói với Thu điều ấy . Chị  không trả lời mà hỏi lại : Em đã ra Hà Nội bao giờ chưa ? Đã uống cà phê Hà Nội bao giờ chưa ? Cậu bé nói chưa , nhưng sao chị ? Thu bảo không sao , nhưng có điều ở trong này các quán cà phê đều hướng ngoại , xếp ghế hướng ra đường , mọi người vừa uống cà phê vừa nhìn ra bên ngoài xem mọi người đi qua đi lại . Còn ngoài Hà Nội , các quán xếp ghế theo hướng đối diện , người ta vừa đối ẩm vừa nhìn vào nhau , soi nhau , đọc nhau  … Cậu bé nghe, nhưng tỏ ra không hiểu gì cả . Mà chị cũng chẳng cần cậu ta hiểu. Có những điều đừng hiểu thì vẫn hơn …

1 nhận xét:

  1. Tình cờ thấy truyện ngắn của mình trên trang này. cảm ơn bạn. (Lương Lan)

    Trả lờiXóa