Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Câu khách

Mình dô Nam, vợ đang làm nhà nước, chuyên viên một sở, lương 3.0, lương mà dư kiểu phân khối ô tô ý, đểu kinh.
Thấy mình dô, chưa đầy năm, vợ cũng dô theo, bỏ cả 3.0, thế là tự dưng thành thất nghiệp.
Dưng thất nghiệp lại béo đen ra, thế mới khỉ chứ. Chẳng hiểu đen do cái gì, nắng, gió Nam bộ? hay không phải đi làm tàu lượn suốt ngoài đường?...
Được hơn năm, chán, mở hàng xén ngồi bán.
Thế là từ ấy, cả nhà bận bịu theo cái gánh hàng xén của vợ. Đến con nhớn học lớp bốn và con nhỏ 5 tuổi cũng bận lây với cái việc bán hàng.
Con nhớn thì chạy tới, chạy lui mang hàng cho khách, tính tiền nhanh phết, không biết đã bao giờ nhầm chưa. Dưng mà nó nhớ giá rất tài, mình bẩu, mày học hết cấp hai rồi ở nhà mà bán hàng với mẹ cho quen. Học nhiều làm gì? Rút cục cũng chỉ là để kiếm miếng ăn hàng ngày mà thôi.
Con nhỏ 5 tuổi thì có việc của 5 tuổi, mẹ nó sai nó ngồi canh hàng. Có ai vào thì ới mẹ một câu. Nó thực hiện việc được phân công chuẩn chỉ, mẫn cán, chính xác vô cùng. Hễ ai chỉ cần dựng chân chống xe là cất tiếng gọi mẹ. Chỉ gọi duy nhất mẹ, không ai khác. Chuẩn đến nỗi, hôm mình đi làm về, vừa dựng chân chống xe nó đã cất tiếng gọi mẹ ơi ra bán hàng. Thế mới đỉu chứ!
Cả nhà bán hàng đâm vui phết, ai nấy đều có việc, luôn chân tay. Cũng từ khi mở hàng xén, thành ra có ít tư duy con buôn, đi đâu, thấy cái gì cũng nhòm ngó để mua về bán lấy lãi. Nhều cái tưởng lãi nhớn, mua về cả năm giời chẳng ma nào hỏi.
Từ cái vụ bán hàng xén của nhà mình, mình tâm đắc với cách bán hàng của cái ông này, học mãi mà chẳng được:
Người bán hàng siêu đẳng
Một anh chàng từ nông thôn ra thành phố xin được làm chân bán hàng tại cửa hàng bách hoá trung tâm, nơi đáp ứng mọi nhu cầu mua sắm trên đời.
Ông chủ hỏi anh ta:
- Anh đã có kinh nghiệm trong công việc này chưa?
- Rồi, thưa ông! Tôi từng bán hàng ở quê – Chàng trai đáp.
- Tốt! Cậu sẽ bắt đầu thử việc vào ngày mai và tôi sẽ đến kiểm tra kết quả công việc sau khi hết giờ làm – Ông chủ nói.
Với chàng trai, ngày làm việc đầu tiên dài đằng đẵng và thật căng thẳng nhưng mãi rồi cũng tới 5h chiều. Ông chủ xuất hiện và hỏi:
- Hôm nay cậu phục vụ được bao nhiêu khách hàng?
- Một. – Nhân viên bán hàng mới đáp.
- Mỗi một thôi à! – Ông chủ nổi giận – Hàng ngày, mỗi nhân viên của tôi phục vụ đươc 20 đến 30 khách hàng kia! Thế cậu bán đươc bao nhiêu tiền?
- Ba trăm nghìn đôla, thưa ông.
- Thế quái nào mà cậu bán được nhiều như vậy? – Ông chủ ngạc nhiên.
Chàng trai giải thích:
- Ông khách ðó vào cửa hàng và tôi bán cho ông ta một lưỡi câu nhỏ, rồi một lưỡi câu vừa và cuối cùng là một lưỡi câu cỡ đại. Tiếp đó, tôi bán cho ông ta một sợi dây câu nhỏ, một sợi vừa và một sợi lớn. Tôi hỏi xem ông ta câu cá ở đâu và vị khách đáp: “Ở bờ biển”. Tôi gợi ý ông ta nên mua một chiếc xuồng câu rồi đưa ông tới bộ phận bán thuyền, thuyết phục ông mua một xuồng cao tốc dài 7 mét gắn 2 động cơ. Chiếc Wolkswagen của ông ấy không kéo nổi cái xuồng nên tôi bán cho ông một chiếc Cruiser Deluxe nữa.
Ông chủ loạng choạng vì choáng:
- Cậu bán tất cả những thứ đó cho một người vào mua lưỡi câu?
- Không! – Chàng trai ðáp – Ông ta hỏi mua băng vệ sinh cho vợ, và tôi bảo: “Kỳ nghỉ cuối tuần của ông thế là hỏng rồi. Có lẽ là ông nên đi câu cá!”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét