Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Mưa

Chiều qua, mưa bất chợt ào đến, xối xả từng đợt. Sau nửa tiếng tưởng dứt, dưng trời chuyển mưa nhỏ, cứ tí tách rơi suốt.
Mưa Nam bộ ngày xưa hầu như không dai dẳng, chợt đến, chợt đi.
Vậy mà bây giờ, trong này cũng có mưa dầm, có đêm kéo dài hàng gần chục tiếng đồng hồ. Không biết có phải do người Bắc di cư vào nhiều quá, mang theo cả thứ mưa tí tách dầm dề của ông Ngâu- bà Ngâu vào hay không?
Mưa xuống, trời trở lạnh đột ngột, cứ dư miền Bắc vào thu. Nếu có mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đó thì chẳng khác đang đi trên đường quê vào độ tháng 10.
Nằm nghe mưa mãi không ngủ được.
Với tay vặn to radio thêm chút nữa át bớt tiếng mưa ngoài hiên.
Nỗi nhớ...
Không hiểu sao lại vậy???
Có thể là nhân duyên...
Đêm qua, trên Fm phát bài "Tình ca Tây Bắc" và giấc mơ đến dư mình vẫn mơ.
Đúng là nghe nhạc trong lúc ngủ, giấc mơ sẽ càng lãng mạn, tuyệt vời hơn. Tỉnh dậy buồn nao cả người.
Trong giấc mơ có hoa ban, mặc dù mình chưa giáp mặt loài hoa ấy, chỉ nhòm qua cửa kính xe. Dưng màu trắng của nó thật mê hồn.
Trong giấc mơ, có muôn ngàn con bươm bướm vây quanh dững mỏm đá bên khe suối, giấc mơ đến cứ dư một cuốn phim...lúc tỉnh dậy, mình nằm miên man nghĩ. Sao lại vậy??? Sao lại vậy???
Dưng mà thôi, cảm giác hạnh phúc và buồn mênh mang vẫn còn nguyên trong mình, mong sao, giấc mơ như vậy sẽ đến với mình vào dững đêm sau này, có thể đây sẽ là thang thuốc chữa đau đầu cho mình hiệu quả nhất.
Nhớ "Những người thợ xẻ" của Nguyễn Huy Thiệp- dững câu văn động chạm vào lòng người đến vô cùng, nó cũng liên quan đến hoa ban... 
Đoạn mở đầu: “Hai bên bạt ngàn là ngô và bông. Những dãy núi đá vôi trập trùng cao ngất. Chúng tôi đi men ở dưới chân núi, vừa bé nhỏ, vừa cô đơn, lại liều lĩnh, mà bất lực, thậm chí vô nghĩa nữa. Bạt ngàn là hoa ban trắng, màu trắng đến là khắc khoải, nao lòng. Này hoa ban, một nghìn năm trước thì mày có trắng thế không?”…
Và đoạn kết: “Chúng tôi cứ đi trên cái cầu vồng bảy sắc. Bạt ngàn là hoa ban trắng bên đường, màu trắng đến là khắc khoải, nao lòng. Này hoa ban, một nghìn năm sau thì mày có trắng thế không?”





Chán thật, không phải hoa ban



Dịu mắt, dịu cả nỗi lòng




Quá đỗi bình yên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét