Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Mưa buồn

Suốt mấy ngày giời, mưa lê thê.
Nằm nghe nhạc Trịnh, lòng thấy xao xác lạ.
Buồn kinh! thật buồn...
Nghe Sơn ca 7 -Khánh Ly thời trước 75, càng buồn hơn.
Đường Sài Gòn mưa loang loáng nước, dững hàng cây thân thẳng tắp vươn giữa giời, càng đặc trưng cho đường phố Sài Gòn bình yên.
Ngày xưa mưa Sài Gòn đâu dai dẳng dư này? Vậy mà giờ, mưa dầm như tháng 7 ngâu ngoài mình. Tí tách cả đêm, thối đất, thối cát.
Và mưa cùng nhạc của Trịnh đang làm lòng ai dịu lại sau bao ngày nắng gắt, lòng ruột như lửa đốt không yên.
Đọc lại bài viết của Trịnh, thấy lâng lâng, mãi không thôi trong lòng...



Tình yêu cho phép những ca khúc ra đời. Nỗi đau và niềm hân hoan làm thành bào thai sinh nở ra âm nhạc. Âm nhạc như thế là tình yêu, là trong bản thân nó hàm chứa 1 cõi nhân sinh bề bộn những khổ đau và hoan lạc. Không có bất hạnh và nụ cười có lẽ âm nhạc cũng không thể có duyên ra đời.
Có người đi đến với cuộc đời và ngẫm nghĩ: nếu đời sống vắng bóng âm nhạc và tiếng hát thì ta sẽ như thế nào đây? Ở đâu có con người , ở đó có tiếng hát. Trên mặt đất , trần gian này tiếng hát nhắc nhở ta 1 điều giản dị: tôi hát là tôi hiện hữu. Tôi tồn tại có nghĩa là tôi sẽ mất đi. Tôi mất đi, mọi người cũng sẽ mất đi, nhưng tiếng hát còn ở lại. Ở lại như chiến tích vừa buồn bã vừa huy hoàng của một cõi đời.
Tiếng hát thường làm nhớ nhung con người. Nhớ một con người là nhớ cả một trần gian. Cái thân thể mĩ miều của trần gian này nọ đã từng vạch ra những lối đi mờ ảo, hoang đường trong bể dâu của cuộc sống. Thân thể ấy bỗng tự thân đã biến thành thánh địa cho cuộc chiêm ngưỡng tình yêu. Âm nhạc và tiếng hát ra đời để ca tụng một gót chân, một bàn tay, những môi, mắt, má, và đôi khi một mái tóc trầm hương và sau đó là nụ cười, nước mắt của một đời người.
Tiếng hát là con đẻ của thân xác. Từ thân xác bay lên những giai điệu và lời ca. ca hát là để nhớ nhau và đôi lúc, để an ủi mình. An ủi một cái gì còn ở lại và than thở một điều gì đã ra đi.




Tất cả mọi điều sẽ qua đi, sẽ biến mất, nhưng tiếng hát, câu ca, một khi đã được khai sinh với ngày thôi nôi huy hoàng của nó thì sẽ ở lại với đời mãi mãi. Đó là một cuộc rong chơi ngậm ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt cái vô hạn làm món quà thế chấp cho đời mình./..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét