Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Những giấc mơ


Kiếp sau xin chớ làm người!!!!

Mãi tận hôm nay mới có lúc rảnh rỗi kể lể chuyện về dững giấc mơ của mình.
Đời người, ai chả mơ, kể cả lúc tỉnh vẫn cứ mơ dư thường. Mình nhiều lúc bí tiền, đang thức cũng mơ ra đường đá phải cục tiền, cầm lên về đếm, mà đúng là đã mơ rồi lại còn sỹ diện, ít không thích, mơ nhặt được cục rõ to, rõ nhiều. Tuyền tiền tỉ. Thì mình nghĩ, đã mất công mơ, mơ nhặt nhiều nhiều cho bõ.
Dưng lúc tỉnh, mình nghĩ, mình nhặt được nhiều vậy, ai mất thì chỉ có nước lao xuống sông Tiền Đường tự tử, nên bẩu, thôi, từ giờ đéo mơ kiểu ấy nữa, mình mơ nhặt được, ắt có thằng mơ mất, mà cái thằng nào mơ mất sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nơ ron thần kinh, tổn thọ lắm, mà mình cũng chả được cái gì! Hahaha...
Có dững giấc mơ, mình mơ từ ngày còn bé tý, bao nhiêu năm tháng không tài nào quên được. Có những giấc mơ tỉnh dậy quên tuột, chẳng còn nhớ được gì.
Dưng mà mình thấy có mấy cái điều lưu ý khi ngủ mơ:
- Nằm ngủ nghe nhạc, mơ thật tuyệt diệu, giấc mơ rất ngọt ngào, êm ái, du dương dư chính bài hát, bản nhạc ấy.
- Những giấc mơ thấy buồn cười kinh khủng, dưng tỉnh dậy mà nhớ lại được thì chẳng có gì buồn cười cả, hoặc có cũng không đáng để cười đến thế.
- Những giấc mơ sợ hãi, khi tỉnh giấc nghĩ lại nhiều khi chẳng thấy gì đáng sợ cả.
Mình nhớ, hồi học lớp 3, ba anh em ngủ ở giường ngoài, ngày ấy, nhà tập thể giáo viên của trường vách đất, lợp rạ. Cách khu ở khoảng 500 mét là cái nghĩa địa của thôn. Ở gần nghĩa địa nên chứng kiến rất nhiều đám ma, già có, trẻ có, bệnh tật chết có, khỏe chết có, nam nữ thanh niên phơi phới tuổi xuân có...thế nên được hưởng nhiều dư vị của cái cách khóc đám ma miền Bắc.
Dững đêm trở trời mưa phùn, gió nồm thổi về, nửa đêm nhìn ra nghĩa địa còn thấy rất nhiều lân tinh ở các mả mới chôn bay phụt lên. Có đêm, mình đang ngủ, thấy tiếng rì rầm trên đầu, ngước mắt nhìn ngược lên, thấy mẹ và anh chị đang ngồi nhìn ma trơi bay đỏ lòm ngoài bờ mương...đến kinh!
Hồi đó, đi ngủ mình thường nằm trong cùng, đêm ấy, đang ngủ, mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, có 4 người lực lưỡng, mặc đồ màu vàng đỏ, khênh một cái thùng đựng người chết tiến về phía mình, kéo theo là một toán người cầm kèn thổi nhạc rầm rĩ ai oán. Mình thấy vậy rất sợ, cứ chạy giật lùi để trốn, dưng mỗi bước chân của mình cất lên nặng như đá đeo, cái đầu điều khiển, dưng chân không theo...cứ thế đoàn người đó dư đuổi mình và mình chạy không kịp, bèn khóc thét lên.
Tiếng thét thất thanh của mình vang lên giữa đêm khuya thanh vắng làm cả nhà tỉnh giấc. Đèn dầu được đốt lên, mẹ chạy sang sờ trán mình thấy mồ hôi ướt đẫm. Kể từ đó, mình không dám nằm xuống ngủ nữa, chỉ đến khi bố mẹ đưa sang giường cho nằm vào giữa mới yên.
Sau này khi nghĩ lại, chẳng thấy gì sợ bởi cái giấc mơ ấy, dưng sao lúc đó sợ đến vỡ mật và nhớ dư in đến tận giờ.
Còn có hôm mình về quê ngủ, một mình một giường lót lá chuối êm ru, ấm sực nức giữa mùa đông rét dư cắt.
Được mấy hôm, một đêm khoảng 11h mình thổi đèn đi ngủ, vừa chợp mắt, rõ ràng là mình chưa ngủ say hẳn thì thấy có một người con gái tóc dài đứng ngay cửa màn. Mình dùng hết sức đạp mạnh cái chân xuống giường và tỉnh hẳn. Thấy sờ sợ, dưng kỳ này lớn rồi nên không còn sợ dư cái hồi lớp 3 nữa.
Đêm hôm sau, cũng khoảng đó, mình lại gặp người con gái kia lần thứ hai. Phát hoảng, vùng dậy, đốt đèn lấy sách ra đọc đến gần sáng mới ngủ được.
Đêm sau, mình lấy con dao chẻ củi ở dưới bếp lên gối đầu giường, đây là bài học tránh ma của ông nội truyền cho. Đêm đó, nằm mãi, nằm mãi rồi ngủ mất, sáng ra không thấy chuyện gì xảy ra, mình tin là con dao đã giúp mình thoát được cái bà cô nào đó.
Bẵng đi tuần sau, ông cả tìm dao chẻ củi, loay hoay thế nào bố lật đầu giường mình lên và thấy
con dao ở đó, mình đi chơi về kể lại chuyện cho ông cả nghe. Ông ấy bẩu, có thể, có thể, vì hình dư nhà mình có bà cô chết trẻ...
Lại có dững đêm, mình vừa nằm ngủ, mơ thấy mình bay vút lên từ mặt đất. Chao ôi, lúc đó thấy trong người nhẹ bỗng, cảm giác hạnh phúc, sung sướng đến tận óc. Mình đã rất nhiều lần ngủ mơ bay lên không gian. Có lần, bay dưới ánh trăng vàng rực rỡ, trên dững ngọn cây phi lao, bạch đàn của trường cũ, không gian lúc đó, mình ngắm nhìn từ trên cao xuống thấy một màu vàng tràn ngập, dưng tuyệt nhiên không gặp một bóng người. Có lúc đang bay, tự dưng thấy thân mình nặng dần và có xu hướng rơi dần xuống đất, mình nghĩ trong đầu, phải bay cao vọt lên nữa, và thế là như có ai đẩy, tự dưng thân người mình lại nhẹ bỗng, bay vút lên cao gấp mấy lần lúc trước và cứ thế, bay bỗng trên dững cánh đồng cũng một màu vàng rực...
Mỗi ngày, cứ chợp mắt là lại có bao giấc mơ đến, chẳng biết mơ nhiều có tốt không, dưng mình khẳng định, mơ dững giấc mơ buồn, chán, dính dánh đến ma tà...khi tỉnh dậy người rất mệt mỏi và đầu nặng trĩu. Còn nếu mơ thấy sảng khoái, cười vui, khi tỉnh dậy người vô cùng khỏe khoắn...
Bữa trước, đọc ở đâu đó có đoạn: Nếu như một người nằm mơ, tới lúc chết mà vẫn chưa tỉnh thì giấc mơ đó có được coi là mơ không?
Ôi là giời, buồn kinh!



















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét