Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

#

"Chính lúc chết là khi về với cuộc sống muôn đời"
Hôm rồi, đi sang phường bên, nhìn thấy một đám tang có dăng một cái khẩu hiệu to tướng với dòng chữ trên, mình thấy lạ. Dòm kỹ, thì ra đây là đám tang của một người Công giáo.
Về nhà ngẫm ra mới thấy cái sự nhọc nhằn của kiếp người.
Đúng là cõi đời mình đương sống thực ra là đầy đọa, tủi nhục. Sống mà dư không phải sống.
Thì vậy, nếu chết là khi về với cuộc sống muôn đời mới ý nghĩa lắm thay.
Mình không theo đạo nào, Phật không, Công giáo không, các tôn giáo khác càng không. Cũng không hiểu vì sao?
Tuy nhiên thích đi chùa, đền, đình, miếu. Thích đi nhà thờ...Dững lúc đó thấy lòng thanh thản lạ thường. Ngày rằm, mùng một cũng chăm chỉ thắp hương, dưng tuyệt nhiên không biết khấn vái gì cả.
Tất cả là thành tâm, vậy thôi.
Vào Nam sống, rất nhiều lần mình để ý, đám tang trong này không buồn thê lương dư ngoài Bắc. Cũng tại bởi khu mình sống có tới quá nửa người Công Giáo.
Điều lạ đầu tiên mình thấy, nhà có tang không khóc lóc thảm thiết, kèn thổi não nùng dư ngoài quê mình.
Cái tiếng kèn đám ma của miền Bắc ám ảnh mình đến tận giờ.
Ngày xưa, nhà mình ở tập thể trường học giữa một cánh đồng, bên trái trường là nghĩa địa của một làng. Đằng trước là nghĩa trang liệt sỹ.
Ngày ấy, miền Bắc nghèo, đói, rét... Khu tập thể nhà trường là dãy nhà cấp 4 bên ruộng lúa. Cái buồn, cô đơn có thể nói rất khủng khiếp là sau khi hồi trống tan trường cuối buổi chiều vang lên. Học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, để lại ngôi trường bỗng chốc trở nên hoang vắng.
Hoang vắng và buồn thê lương nhất là vào dững ngày đông. Chiều tối xuống nhanh, cả khu tập thể mười mấy gian có ba nhà ở, lọt thỏm trong cái màu đen kịt của đêm tháng 10. Đèn dầu leo lét cháy, ngoài trời tối như bưng, chỉ nghe cú mèo rúc lên mấy hồi trên những vòm cây cổ thụ ngoài sân trường. Có dững đêm, chim lợn ở đâu bay vụt qua mái nhà kêu eng éc giật thót cả mình.
Bố ở nhà thì an lòng, sợ nhất là dững ngày bố đi công tác, chỉ có ba mẹ con vào dững đêm tối đen dư mực, gió lạnh thổi ù ù, mình là thằng nhát nhất nhà, chui ngay vào giữa nằm cho đỡ sợ, chăn trùm kín đầu đến ngạt thở.

Đồng chí này gọi là thần chết


Dưng kinh hãi nhất là những đêm mùa đông, gió bắc đưa tiếng kèn đám tang ở làng bên dội về, nghe vừa thê lương, vừa sợ. Đến giờ mình vẫn còn cái cảm giác ấy. Tiếng kèn theo gió, lúc văng vẳng, lúc rõ mồn một bên tai như gọi mời ma quỉ, nằm đắp chăn kín đầu mà vẫn không thoát, bèn lấy cái mũ bông có hai tai, đội lên và buộc chặt lại cho âm thanh hãi hùng ấy nhỏ đi...cứ thế, mệt quá rồi ngủ lúc nào không biết.
Thế mới thấy lạ khi mình nghe tiếng kèn đám tang trong này.
Bài buồn nhất là dững bài như "Lòng mẹ", "Hát cho một người vừa nằm xuống"...Còn lại, tuyền dững ca khúc hoành tráng, nhộn nhịp kinh người, có đận, mình chứng kiến một đám tang ở Long Thành, đội kèn Tây cử bài: Đời mình là một khúc quân hành! Đã đời thật, đám tang mà vui như Tết./...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét