Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Sao không tìm được con nào như mày Vàng ơi!

Chỉ thích nuôi chó, dưng mà từ ngày lấy vợ ra ở riêng chưa được con nào ưng ý. Con đẹp mã thì hay cắn bậy bạ. Chả phân biệt được chủ khách, cắn cả Dương Heo vào mặt, bực quá bán liền. Con biết phân biệt được chủ- khách thì lại không biết đâu là sân, đâu là vườn, ị ra sân suốt, bực quá bán tiếp. Hóa ra, cái giống chó mua đường, mua chợ toàn là giống khỉ, chẳng ra gì, thương mà không được. Ngồi buồn nhớ lại con vàng ngày xưa khi lên 7 tuổi mẹ mua về nuôi trông nhà khôn như chó, nó biết làm đủ mọi việc, từ trông đuổi gà không cho vào vườn mổ rau, rình chuột thay mèo, đến trông nhà, dọn vệ sinh...nó làm được tất, không nề hà việc gì. Năm đó, bão lớn, sợ nhà tập thể của trường học bị sập, mẹ dắt nó về ông nội gửi rồi để đó luôn, buồn mất mấy tháng vì nhớ nó, cứ cuối tuần là lại về thăm. Nó mừng quýnh, nhảy chồm lên, rên ư ử, cái mũi cứ chun lại khìn khịt, khìn khịt như lò rèn kéo bễ. Khi ra về nó theo sát, đuổi mãi không chịu quay lại, ông nội phải ra giữ nó mới chịu, nhưng nhìn cặp mắt nó buồn, thương lắm.
Nhớ nó, đọc lại bài thơ của ông thần đồng Khoa, càng nhớ thêm, mong ước sao mua lại được một con vàng từ đầu đến chân như ngày ấy!
Tao đi học về nhà
Là mày chạy xồ ra
Đầu tiên mày rối rít
Cái đuôi mừng ngoáy tít.
Rồi mày lắc cái đầu
Khịt khịt mũi, rung râu
Rồi mày rún chân sau
Chân trước chồm, mày bắt
Bắt tay tao rất chặt
Thế là mày tất bật
Đưa vội tao vào nhà
Dù tao đi đâu xa
Cũng nhớ mày lắm đấy

Hôm nay tao bỗng thấy
Cái cổng rộng thế này
Vì không thấy bóng mày
Nằm chờ tao trước cửa
Không nghe tiếng mày sủa
Như những buổi trưa nào
Không thấy mày đón tao
Cái đuôi vàng ngoáy tít
Cái mũi đen khịt khịt
Mày không bắt tay tao
Tay tao buồn làm sao!

Sao không về hả chó
Nghe bom thằng Mỹ nổ
Mày bỏ chạy đi đâu?
Tao chờ mày đã lâu
Cơm phần mày để cửa
Sao không về hả chó
Tao nhớ mày lắm đó
Vàng ơi là Vàng ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét